Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327660

Bình chọn: 10.00/10/766 lượt.

ia ghen ghét, còn những người khác thì cũng không có gì khác thường.

Thầm than một tiếng, Liên Kiều bất đắc dĩ dời bước, ngồi vào chỗ bên cạnh lão

gia. Xem ra mới vừa chân ướt chân ráo đến đây mà nàng đã đắc tội với một người

rồi đây nè.

“Vũ cô nương là khách quý của Trần phủ chúng ta, bất kỳ yêu cầu gì của cô

nương đều không được chậm trễ. Nếu có người nào bất kính với Vũ cô nương cũng

chính là bất kính đối với ta, nhớ rõ chưa?” Lão ông nói rất uy nghiêm, ánh mắt

lạnh lùng đảo qua những người ngồi quanh bàn, ai cũng cung kính

“Nhi tử (con dâu, nữ nhi, tiểu Thanh) nhớ rõ ạ.”

“Tiểu Thanh, vị này chính là Vũ cô nương, ngươi làm quen một chút đi, lúc

chiều ngươi không có mặt ở đây.” Trần Tiếu Bắc bày ra dáng vẻ công tử nho nhã,

dùng một thanh âm lành lạnh mà dặn dò.

Cô gái xinh đẹp ngượng ngùng thầm liếc Trần Tiếu Bắc một cái, nhẹ nhàng đứng

dậy đi tới trước mặt Liên Kiều, nhún người: “Tiểu Thanh xin chào Vũ cô

nương.”

Liên Kiều cũng đứng dậy đáp lễ: “Tiểu Thanh cô nương đừng khách khí, lần đầu

tiên gặp mặt, sau này xin chăm sóc nhiều hơn!”

“Tiểu Thanh là cháu gái của gia phụ, đã ngụ tại đây rất lâu rồi.” Trần Tiếu

Bắc giới thiệu.

Gật đầu một cái chào nhau, hai người trở về vị trí ngồi cũ của mình.

Thức ăn đừng bày lên từng món một, thịt bò thăn bách hợp, cua hấp dầu, cá

chiên dầu hạt thông, sườn cừu áp chảo, đầu cá sốt tiêu Tứ Xuyên, óc heo chiênđậu

hũ, thịt gà hấp hạt dẻ, da vịt quay...

Món ăn phức tạp, tinh tế, có thể nói toàn vẹn cả về sắc, hương, vị. Nhưng

trong mắt Liên Kiều thì lại thật sự không ổn chút nào. Thấy ông lão rửa tay xong

chuẩn bị ăn cơm, Liên Kiều bật thốt lên: “Lão gia ngày nào cũng ăn những thứ này

sao?”

Trần lão gia rõ ràng hiểu sai ý nàng, khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, những thức

ăn này trong nhà ngày nào cũng chuẩn bị, không phải là vì ngươi mà cố ý làm đâu.

Vũ cô nương đừng quan tâm, chỉ để ý ăn nhiều vào!”

Liên Kiều cau mày, nhẹ giọng nói: “Những thức ăn này không thích hợp cho lão

gia ăn đâu.”

“Hả?” Trần lão gia vừa nhấc đũa liền đặt xuống lại, nghi hoặc nhìn nàng không

hiểu. Những người còn lại quanh bàn cũng đều chú mục nhìn nàng, trong ánh mắt

Trần Tiếu Bắc thoáng qua một tia sáng rực.

Gật gật đầu, Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này quá dầu mỡ, mỡ sẽ đẩy

lượng cholesterol tăng cao, vừa bất lợi cho tiêu hóa, mặt khác cũng sẽ khiến cho

máu sinh ra nhiều chất rắn lắng đọng. Những tạp chất này bám vào thành mạch máu,

dẫn đến tắc động mạch. Ta đoán bệnh tim của lão gia hơn phân nửa là bắt nguồn từ

cách ăn uống.”

Một phen phân tích như thế khiến mọi người quanh bàn nghe mà ngơ ngác nhìn

nhau, lại nghe Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này nếu chỉ thỉnh thoảng ăn

một chút cũng không sao, nhưng nếu ăn quanh năm suốt tháng thích tụ lại thành

bệnh. Lúc còn trẻ ăn nhiều, khi lớn tuổi sẽ phản ảnh dưới các hình thức suy kiệt

chức năng cơ thể, vô cùng bất lợi với sự kiện khang của thân thể.”

Một lúc sau, chỉ nghe được thanh âm lạnh lùng của Trần Tiếu Bắc ra lệnh:

“Người đâu, dọn các món ăn mặn xuống, chỉ để lại rau dưa là đủ.”

Chương 55: Quý Phi

Thân thể của Trần lão gia từ đó được giao hoàn toàn cho Liên Kiều xử lý, mỗi

ngày đều bắt mạch sớm chiều, rồi sau đó viết xuống phương thức nấu món ăn kiêng

khem cho phòng bếp, phòng bếp cứ dựa theo thực đơn Liên Kiều đưa ra mà nấu ăn.

Cách phòng ngừa bệnh tật tốt nhất chính là thông qua ẩm thực, ít thức ăn mặn, ít

dầu mỡ, ít muối, ít đường, lấy món nhẹ làm chủ. Cũng vì vậy, sự có mặt của Liên

Kiều đã thay đổi thói quen ăn uống của Trần phủ.

Đồng thời, Liên Kiều còn sai người làm một đường đi nhỏ bằng đá cuội trong

sân viện của lão gia, ngày nào cũng cùng với Trần lão gia đi chân trần bên trên

một lúc để xoa bóp huyệt vị nơi lòng bàn chân, hầu cường thân kiện thể.

Ngoài ra, quan trọng nhất chính là Liên Kiều đã tự tay luyện chế được ‘hộ tâm

hoàn’ có tác dụng rất lớn. Một lần Trần lão gia lại đột nhiên phát bệnh tim, sau

khi nuốt ba viên dược hoàn thì lập tức thấy được hiệu quả. Nhưng Liên Kiều biết,

thuốc này cũng chỉ là vì hiện tại thân thể lão gia còn chưa sinh ra sự lệ thuộc

đối với dược vật của nàng, chỉ cần ít lâu sau, khi cơ thể đã bắt đầu thích ứng

và làm quen, hiệu lực của thuốc sẽ giảm đi nhiều.

Chỉ thế thôi mà ông lão đã xem Liên Kiều như thần, sự tin tưởng đối với nàng

lại tăng thêm mấy phần, người Trần phủ từ trên xuống dưới cũng thật sự tâm phục

khẩu phục y thuật của Liên Kiều, ai nấy đều đối xử với nàng như khách mời danh

dự.

“Vũ nha đầu, ngươi thật sự rất có bản lãnh đó! Đường sỏi này ta đi riết thành

nghiện, cảm giác toàn thn phấn chấn rất nhiều.” Chẳng biết từ lúc nào, Trần lão

gia không còn gọi Liên Kiều là Vũ cô nương nữa mà đã biến thành Vũ nha đầu. Cách

gọi này thể hiện sự thân cận, hiển nhiên đã coi nàng như người trong nhà.

“Lão ông khen trật rồi, đây chỉ là một loại biện pháp để xoa bóp lòng bàn

chân thôi.” Mặc dù Trần Quắc Phong đối với nàng tin tưởng như người nhà, nhưng

trong lòng nàng hiểu được, một đại thương gia như lão, sự nghi kỵ đối với người


XtGem Forum catalog