
iống như vợ bé của anh vậy, ngày nào cũng sờ mó,
có lúc làm gối ngủ, cũng là một thú vui cuộc sống.
Nhớ từng có
đối tượng xem mắt nói: “Trong mắt anh chỉ có xe tăng của anh, chẳng có
người yêu, không phải anh định cưới xe tăng đấy chứ?” Xe tăng có nóng
bỏng tới mấy cũng không bằng người yêu được. Hồi trước tình yêu dành cho xe tăng vượt qua phụ nữ đơn giản là vì chưa gặp được người yêu chân
chính mà thôi.
Sắp tới giờ cơm, Hùng Khải nhìn đồng hồ, giờ này
gọi cho Tu Dĩnh chắc là được, nghĩ là làm liền, đó là thói quen xưa giờ
của anh. Đầu kia đổ chuông hai tiếng liền có người bắt, rất ồn, hình như đang cãi vã gì đấy.
“Cục cưng, ăn cơm chưa?”
Tu Dĩnh nhìn mấy đồng nghiệp vây lấy mình trước mặt, uất ức trong lòng giống nước
tràn đê “Tiểu Hùng.” Muốn khóc nhưng vẫn cố làm bộ cứng cỏi.
Đồng nghiệp ganh tị đã không phải chuyện ngày một ngày hai, đặc biệt là
tháng này sắp đến đợt bình bầu, danh hiệu ‘nhất phòng’ sắp lộ diện. Cô
không ngờ có người để ý danh hiệu này như thế, thậm chí không ngại lật
mặt nhau ra.
“Sao vậy, cục cưng?” Bên này Hùng Khải cũng cảm thấy có chuyện gì đó, âm thanh bên kia quá đáng ngờ.
“Không sao, không có gì hết.” Tu Dĩnh rất muốn dằn nỗi ấm ức trong lòng nhưng giọng nói vẫn nghèn nghẹt.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, cục cưng?” Hùng Khải càng nóng nảy hơn, hỏi dồn dập.
“Đồng nghiệp chặn cửa, em không ra được, bây giờ đang quay trở lại.” Cô muốn
giấu chuyện này nhưng vừa nghe giọng nói lo âu của anh lại không kềm
được.
“Vì sao bọn họ lại chặn em?” Hùng Khải không hiểu.
Vừa hỏi xong liền nghe tiếng Tu Dĩnh chạy không ngừng bên kia, còn có tiếng cô thở dốc. Cô đáp “Công ty em có tổ chức một hoạt động mang tính cạnh
tranh, mỗi tháng bầu chọn một người đứng ‘nhất phòng’, sau đó bình chọn
người xuất sắc nhất một năm, nghe nói là có phần thưởng. Tháng này có
khả năng em được, nên có đồng nghiệp căm tức.”
Lông mày Hùng Khải nhăn tít, ý tưởng cạnh tranh của công ty cô không khác đại hội thi đấu
quân sự của anh lắm nhưng vì sao lại có đồng nghiệp ganh tị mà chặn
đường chứ? Không tin nổi, chẳng lẽ anh thoát ly xã hội lâu quá nên một
hiện tượng như vậy cũng cảm thấy khó tin?
“Dĩnh Dĩnh, báo chuyện
này cho cấp trên đi, để họ xử lý. Nếu em nhịn bọn họ sẽ được đằng chân
lân đằng đầu, chỉ có chặn đứng hành vi của họ mới không làm ảnh hưởng
đến em.” Hùng Khải hô.
“Vâng, em đã báo với trưởng phòng rồi, ông ấy nói sẽ lập tức tới giải quyết. Tiểu Hùng, em sợ lắm.” Tu Dĩnh luôn
cho rằng trước nay mình không đắc tội ai, không ngờ lại có người oán cô
đến thế.
Trước giờ cô ở công ty luôn thu mình, cũng không cho ba
đến đón vì không thích để người ta đoán già đoán non. Oán hận lần này
thực sự ngoài dự đoán, ánh mắt căm hận của đồng nghiệp làm đáy lòng cô
hoảng sợ.
Hùng Khải hết sức lo lắng tình hình bên đó, hình như
nghe tiếng người tới, đang quát tháo gì đó, sau đó lại nghe cái gì mà
“giải tán, giải tán”. Anh nghĩ chắc là cấp trên của Tu Dĩnh tới. Sau đó
anh nghe trong điện thoại có tiếng lãnh đạo hỏi Tu Dĩnh, tiếp đó điện
thoại bị ngắt không nghe thấy gì nữa. Nỗi lo dâng lên, thậm chí Hùng
Khải không nuốt nổi cơm, thật lo Tu Dĩnh xảy ra chuyện, ăn chẳng thấy
ngon lành gì, cậu lính ngồi cùng bàn nhìn không nổi nữa, hỏi anh “Trung
đội trưởng, sao vậy?”
Bộ đội làm chuyện gì cũng chớp nhoáng, ăn
cơm ngủ nghỉ đều có kỷ luật nhất định, tốc độ nhất định nhưng Hùng Khải
lại vội vàng và mấy miếng cơm sau đó chạy xộc ra khỏi nhà ăn, bắt đầu
gọi điện thoại. Chuông đổ vài tiếng, không ai bắt làm anh càng sốt ruột, lại gọi, vẫn không có người nghe.
Rốt cuộc bên đó Tu Dĩnh thế
nào? Có ai tới làm phiền cô nữa không? Càng nghĩ càng lo, bỗng dưng sực
nhớ thời gian ở bệnh viện, anh từng gọi cho ông Tu nên số máy còn lưu
lại trong điện thoại, anh bèn chuyển sang gọi cho ông.
Bên kia reo một hồi liền bắt, giọng điệu công việc của ông Tu vang lên “Xin hỏi ai vậy? Có việc gì không ạ?”
“Chú, cháu là Tiểu Hùng.” Hùng Khải nắm chặt điện thoại, giọng hơi run.
Ông Tu bên đây cũng ngẩn ra, hỏi “Tiểu Hùng à, có chuyện gì không cháu?” Không ngờ Hùng Khải lại gọi cho ông, bất ngờ thật đấy.
“Là Dĩnh Dĩnh…”
“Dĩnh Dĩnh? Dĩnh Dĩnh làm sao?” Vừa nghe tới Tu Dĩnh, ông Tu đang ườn ra trên ghế ngồi thẳng dậy.
“Dĩnh Dĩnh xảy ra chuyện rồi.” Hùng Khải quăng ra một quả bom.
Ông Tu sốt ruột “Cháu nói rõ ràng xem nào.”
“Tình huống cụ thể cháu cũng không rành, vừa rồi cháu gọi điện thoại cho cô
ấy, hình như cô ấy bị người ta chặn lại. Sau đó cháu gọi lại nhưng không được, cháu không có cách nào nên mới gọi cho chú…” Hùng Khải nói được
một nửa, đầu kia không có tiếng, nhìn lại thì cuộc gọi đã bị cắt đứt,
không biết ông Tu ngắt điện thoại lúc nào rồi.
Thời gian cứ thế
trôi đi trong nỗi thấp thỏm không yên của Hùng Khải. Anh chẳng còn tâm
trí đâu mà làm việc, huấn luyện vẫn tiến hành có điều suy nghĩ của anh
cứ tự động bay đi nơi nảo nơi nao. Lo cho Tu Dĩnh khiến anh không sao
yên tâm làm việc, cả đầu óc đều đặt hết lên người Tu Dĩnh. Cũng không
biết ông Tu có chạy qua đó không, có xử lý m