XtGem Forum catalog
Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322963

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

sức, còn có đại đội… rất nhiều hoạt động, Tu Dĩnh nhìn không

hết, càng thêm hưng phấn.

Đại đội của Tiểu Hùng tổ chức thi kéo

co, hai phe là hai tiểu đội. Phe đỏ bên này mặc áo huấn luyện, phe xanh

đầu bên kia lại mặc áo may ô nhà binh. Chính trị viên là trọng tài, đại

đội trưởng lại làm thủ lĩnh phe đỏ, lúc này thì Hùng Khải cũng lên, làm

thủ lĩnh phe xanh. Tu Dĩnh đứng bên cạnh nhìn, cạnh cô còn có một số

chiến sĩ làm khán giả.

Trong mắt Tu Dĩnh chỉ có Hùng Khải, còn

chưa bắt đầu mà cô đã lo lắng cho anh rồi, trong lòng không ngừng tiếp

sức, hi vọng phe Tiểu Hùng có thể thắng.

“Được rồi, bây giờ bắt

đầu được chưa?” Chính trị viên kiểm tra đội viên hai bên một lượt, nhìn

sợi dây đỏ có nằm đúng chính giữa hay chưa.

“Ông Trần, lắm lời

quá, mau bắt đầu đi, quan quân phe tôi thắng chắc rồi.” Đại đội trưởng

Tiếu cười rất vui vẻ, còn chưa bắt đầu đã cảm thấy phe mình thắng chắc

rồi.

“Chậc, em nói đại đội trưởng, sao anh biết nhất định là phe

của anh thắng chứ?” Tiểu Hùng không chịu thua, cười hỏi đại đội trưởng

Tiếu.

“Đương nhiên là phe tôi thắng rồi, các cậu lần trước chưa

thắng được, lần này cũng không ngoại lệ.” Đại đội trưởng Tiếu kiêu căng

nói.

Hùng Khải lại không cho là đúng: “Cái đó chưa chắc, lần này

nói sao cũng không để thua bên anh. Chính trị viên, bắt đầu đi.” Nói

xong nhìn Tu Dĩnh một cái.

Chính trị viên đưa còi lên miệng, thổi “hoét” một cái, tay phất mạnh, hai bên bắt đầu kéo co.

Tu Dĩnh khẩn trương, nhìn chằm chằm Tiểu Hùng không thôi. Lúc này đội viên hai bên đều ra sức kéo dây về phía quân mình. Phe Tiểu Hùng vì bận áo

may ô nên cánh tay và bả vai đều lộ ra hết. Thế nên tay dùng sức mà cơ

bắp nổi lên, đặc biệt là Tiểu Hùng, dáng vẻ anh ra sức là Tu Dĩnh thấy

đẹp trai không thể tả.

Lúc này chị dâu đại đội trưởng cũng tới, đứng bên cạnh Tu Dĩnh cười hi hì: “Náo nhiệt không?”

Tu Dĩnh quay đầu, thấy là chị dâu, gật đầu liên tục: “Có ạ, náo nhiệt quá

chừng. Sinh hoạt trong doanh trại đúng là rất phong phú đa dạng, em còn

cho là bọn họ rất đơn điệu, nhàm chán nữa chữ.”

“Thật ra bình

thường bọn họ cũng chẳng có hoạt động gì nhiều, hết huấn luyện lại huấn

luyện. Chỉ có vào những ngày lễ thế này bọn họ mới buông lỏng tâm thần,

vui vẻ chơi đùa thôi.” Ánh mắt Mai Nhạc cũng nhìn đại đội trưởng Tiếu

chằm chằm, nói tiếp, “Muốn biết cảm nhận của chị lúc mới tới doanh trại

không?”

Mai Nhạc dường như chìm đắm trong hồi ức, nét mặt thoáng

cười, nói tiếp: “Lúc chị mới tới, có rất nhiều phòng ở đây còn chưa xây, cũng không có phòng cho người nhà và hạ sĩ quan. Lúc chị tới, vì không

có chỗ ở, trong lòng rất căng thẳng, sau chị ở trong một gian phòng nhỏ

dựng tạm đơn giản. Phòng đó nằm bên này doanh trại, bên cạnh phòng văn

hóa, lại dựng một cái giường đệm kế bên phòng hội nghị. Trong doanh trại gì cũng không có, một cô gái ở rất bất tiện, nhà tắm nhà vệ sinh cũng

không thuận tiện, lúc đó chị phải kềm chế rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại,

cảm thấy khi đó mình rất kiên cường, nếu không vì thật lòng yêu ông ấy,

có lẽ chị đã không chịu nổi điều kiện vất vả như vậy.”

Giọng chị

dâu nhẹ nhàng, giống như bong bóng rải xuống đất, đập một cái là sẽ bay

lên. Nghe chị dâu kể chuyện cũ năm đó, Tu Dĩnh cảm thấy mình hạnh phúc,

ít nhất lần đầu tiên cô tới đây đã có phòng người nhà để ở. Tuy giữa

đường cũng có sự cố, máy nước nóng hư, phải đi nhà tắm lớn nhưng so với

chị dâu, thật sự là khác nhau một trời một vực [11'>.

“Chị dâu, lúc đó thật sự chị không dễ dàng gì.’ Tu Dĩnh cảm thán.

Mai Nhạc nói tiếp: “Lúc đó ông Tiếu còn là trung đội trưởng, phải ở chung

với các chiến sĩ nên chỉ có một mình chị ở trong căn phòng đó. Buổi tối

có lúc còn xuất hiện chuột gì gì đó nữa, một cô gái như chị ngủ một mình ở đó, vừa sợ vừa lo lắng, cứ mất ngủ cả đêm. Về sau doanh trại sửa sang lại lần nữa, cũng có phòng người nhà, phòng sĩ quan gì đó, còn có nhà

khách, điều kiện dần dần khá lên, cũng không phải chịu đựng những ngày

sợ hãi lo lắng như vậy nữa. Sau đó ông Tiếu thăng lên phó đại đội

trưởng, rồi đại đội trưởng, cuối cùng ông ấy cũng có phòng riêng của

mình. Sau đó bọn chị kết hôn, điều kiện mỗi năm một khá dần.” Vừa nhắc

đến chuyện cũ, Mai Nhạc tựa hồ nói không hết chuyện.

Tu Dĩnh nhìn ra được, chị dâu rất yêu đại đội trưởng, giống như cô yêu Tiểu Hùng

vậy. Chị dâu xinh đẹp cỡ nào, chắc hẳn lúc đó người theo đuổi rất nhiều, nhưng vì đại đội trưởng, chị bỏ qua quá nhiều. Tu Dĩnh tự hỏi mình, nếu là cô, cô có bằng lòng bỏ công việc tốt như hiện giờ để đi theo Tiểu

Hùng không? Câu trả lời này cô không biết bởi vì tạm thời còn chưa đối

mặt nhưng cô biết đó là chuyện sớm muộn.

Lúc này tiếng hò hét

càng lúc càng lớn, hóa ra đã đến thời điểm mấu chốt, hai phe của đại đội trưởng và Tiểu Hùng ai cũng không nhường ai, đều muốn kéo đối phương

qua.

“Tiểu Hùng, cố lên! Tiểu Hùng, cố lên!” Không kềm lòng nổi, Tu Dĩnh bắt đầu hò hét cổ vũ cho người yêu mình.

“Đại đội trưởng/ trung đội trưởng, cố lên!…” Các chiến sĩ cũng bắt đầu hô hào trợ uy cho phe của mình.

Mai Nhạc chỉ mỉm cười quan sát