
Đàn ông mà không có thì không phải đàn ông bình thường! Đàn ông mà không có phản ứng thì có còn là đàn ông không?
Hùng Khải rất hiểu điểm này, anh biết bản thân mình bây giờ là một ngọn núi
lửa, đem một thân hình ngọc ngà nóng bỏng bày ra trước mắt anh, anh biết lý trí của mình sắp sụp đổ rồi. Đợi thêm lát nữa, có khả năng anh sẽ
làm hại Tu Dĩnh. Biện pháp duy nhất bây giờ là thừa dịp bản thân còn có
lý trí, nhanh chóng tách ra khỏi ngọn núi lửa này, bỏ chạy khỏi hiện
trường làm người ta sắp phun máu mũi này thôi.
Lúc này anh, khó
chịu như bị mèo cào, máu huyết trong người sôi sục, gào thét, giống như
ngựa hoang phi nước đại, mắt thấy sắp xông ra khỏi cơ thể rồi. Anh không dám nhìn thân thể Tu Dĩnh nữa, nhắm mắt, quay người định bỏ đi, chỉ cần bỏ chạy khỏi cái chỗ khiến người ta sôi sục này là anh an toàn, Tu Dĩnh cũng an toàn.
Nhưng thực tế không dễ dàng như anh nghĩ. Anh càng muốn chạy, ngọn núi lửa kia càng bám riết lấy anh. Chân trước anh vừa
định nhấc lên, thân hình nóng bỏng sau lưng đã dán sát lên người anh,
hai tay thò từ đằng sau ra quắp lấy eo anh, thân hình nảy nở dán lên
người anh, gần như đánh tan hết lý trí còn sót lại của anh.
“Tiểu Hùng, đừng đi!” Người Tu Dĩnh run run, theo thân hình run rẩy của cô,
Hùng Khải càng cảm giác được nơi đẫy đà kia một cách rõ ràng.
Hùng Khải không ngừng nghiến chặt hàm răng, ráng kềm chế “ngựa hoang” gào
thét trong lòng, hít sâu một hơi nói: “Không phải em kêu anh đi ra sao?” Anh không dám quay đầu, càng không dám thò tay đẩy cô ra, sợ chỉ cần
quay lại nhìn thấy cơ thể cô, lý trí khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ
chạy mất sạch, càng sợ tay mình vừa thò ra, đẩy lên người cô, sẽ muốn
ngừng mà không được.
“Chuột! Là chuột! Anh, anh giúp em đập con
chuột… á!” Tu Dĩnh chẳng những dính chặt lên người anh, càng không ngừng vịn lấy anh leo lên người anh, hai chân vòng qua eo anh.
Tu Dĩnh rất sợ, con chuột trước mặt quá bự, lông màu nâu rậm rạp, dễ nặng đến
nửa cân ấy chứ? Hai con mắt đen thui đảo tròn nhìn cô, dường như đang
đấu mắt với cô, chế giễu cô nữa. Từ nhỏ tới lớn cô sợ nhất là chuột, vừa thấy là hồn vía bay đi đâu hết, hơi đâu mà để ý bây giờ người mình có
trống trơn hay không, cũng chả quan tâm được động tác của mình bây giờ
mờ ám cỡ nào, cô chỉ cần con chuột kia biến cho mau thôi.
“Cút đi! Mau cút đi!” Tu Dĩnh ôm chặt lấy anh, không ngừng trừng con chuột, gào lên.
Hùng Khải thở dốc, Tu Dĩnh bám trên người làm anh càng cảm nhận được ngọn
lửa xung động trong lòng. Lý trí anh biến mất từng chút từng chút, dục
vọng bốc lên từng chút từng chút, anh không ngừng vỗ về sự hoảng loạn và bối rối trong lòng nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.
Trái cổ
anh ra sức nuốt xuống mấy bận, đột nhiên anh quay người, xoay người cô
lại, cô từ phía sau biến thành đối diện với anh, chân cô vẫn vòng quanh
eo anh như cũ, tư thế này nói mờ ám cỡ nào là có chừng đó. Bởi vì hai
chân quặp lấy eo anh, tự nhiên bộ phận nào đó giữa hai chân anh vừa vặn
đối diện với bộ phận mẫn cảm nhất của cô, bộ ngực đầy đặn áp lên ngực
anh. Khoảnh khắc ấy, từng dây thần kinh trên người Hùng Khải đều kêu
gào, nhảy loạn như nai con.
“Bé con, sao em cứ giày vò anh thế chứ?” Hùng Khải nhịn hết nổi, cúi đầu hôn cô.
Anh hoàn toàn quên sạch, anh đã hứa nếu không được cô đồng ý sẽ không hôn
môi cô, nhưng trước khác giờ khác, tình huống đặc biệt thì phải đối xử
đặc biệt. Thật sự anh không cố ý nhưng tình cảm dâng trào đột ngột như
thế, anh muốn kềm chế cũng không kềm chế được.
Tu Dĩnh giờ phút
này cũng ngây người, cô hoàn toàn không nghĩ mình lại thân mật, còn
nhiệt tình với anh như thế. Sự việc dường như đã vượt qua dự đoán của cô rồi, sao lại rơi vào tình cảnh không thể xử lý thế này?
“Tiểu Hùng, anh làm gì thế? Buông em ra.” Miệng bị anh ngậm lấy, cô chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ.
Hùng Khải dường như đã mất đi lý trí, hôn cô không dừng, môi hết xoay trái
lại sang phải, lúc thì dùng răng cắn nhẹ, lúc lại dùng lưỡi tấn công
mạnh mẽ. Thật đúng như đại đội trưởng nói, xông vào trận địa, tấn công
mãnh liệt, hỏa lực mạnh hơn tưởng tượng.
Lúc anh buông tha môi cô, ánh mắt cô đã mơ màng, anh không ngừng thở dốc, áp chế ngọn lửa hừng hực trong lòng.
“Tiểu Hùng, em kêu anh vào đập chuột cho em mà.” Tu Dĩnh hơi híp mắt, môi sưng đỏ, nỉ non.
“Chuột?” Rốt cuộc Hùng Khải cũng tỉnh hồn, đầu óc tỉnh táo không ít. Anh muốn
thả cô xuống nhưng cô bấu anh quá chặt, anh đẩy không ra nên mặc kệ
luôn, quay người tìm xem chuột ở đâu nhưng làm gì có chứ, không thấy
bóng con chuột nào.
“Đâu nào? Chuột ấy?” Hùng Khải ôm cô hỏi.
Tu Dĩnh không dám nhìn, vùi đầu vào lòng anh, chỉ tay ra: “Chỗ đó kìa, một con bự lắm, còn trừng mắt nữa, đáng sợ quá.”
“Đâu? Làm gì có con chuột nào, có phải em hoa mắt không?”
Tu Dĩnh lẳng lặng thò đầu ra, một con mắt nhắm tịt, con còn lại mở ra he
hé nhìn về chỗ con chuột đứng ban nãy nhưng trống trơn, không có gì cả.
Cô mở to mắt ra, tìm khắp chung quanh cũng không thấy chuột đâu, cứ như
nó chưa từng xuất hiện, vừa rồi là cô bị ảo giác vậy.
“Khô