
cô cảm thấy anh là một người đàn ông rất chân thành, lại có cá tính, đồng thời còn có mấy phần thật thà chất phác. Cảm giác trò chuyện với
anh rất tuyệt, thật tình cô cũng cảm thấy thư trả lời quá chậm. Nói cho
cùng gửi thư không thể bằng QQ hoặc tin nhắn được, nhấn phím điện thoại
vốn không nhanh bằng máy vi tính, lại thêm một lá thư gửi đi cũng mất
mấy phút mới cập nhật được nên mấy ngày nay hai người tán gẫu thật ra
rất vất vả. Cô cũng rất muốn nhanh chóng cùng anh tiến vào giai đoạn di
động, nhưng lên mạng ít nhiều gì cũng cần cảnh giác. Trước khi chân
chính hiểu rõ, cô không dám dễ dàng cho số điện thoại, vì thế vẫn nên
dùng QQ trò chuyện đã. QQ cũng rất thuận tiện, di động đã có chức năng
online tự nhiên cũng có chức năng QQ. Tuy so với tin nhắn mà nói, ít
nhiều gì cũng khá phiền phức, nhưng chí ít nó cũng an toàn, đúng không?
Tu Dĩnh có cảm giác xung động, muốn gặp mặt anh bộ đội đã trò chuyện với
cô gần nửa tháng nay một lần. Trên mạng không để ảnh của Hùng Khải, lúc
đó có hỏi anh vì sao không chụp hình đăng lên, anh trả lời lại là: Bộ
đội toàn bộ đều phải bảo mật hết, quân phục, vũ khí không thể tùy tiện
công bố trên mạng. Nếu không một khi bị truy ra hoặc xảy ra chuyện rắc
rối gì sẽ bị đưa ra tòa án binh. Thường phục, tôi rất ít khi mặc thường
phục, càng không có ảnh chụp mặc thường phục, thế nên tới giờ cũng không có đăng lên.
Tu Dĩnh cứ mãi đoán tướng mạo của Hùng
Khải, là một anh chàng đẹp trai, hay là một anh tướng tá cao to, mặt mày khủng bố? Càng nghĩ càng cảm giác khó chịu giống như bị mèo cào, càng
muốn sớm ngày thấy hình của anh.
Cô nhắn lại, cho anh số QQ của mình nhưng mãi vẫn không thấy anh thêm tên cô vô. Đã nửa ngày
rồi, chẳng lẽ anh giận, hoặc không muốn thêm tên cô? Cô cứ nghĩ ngợi
lung tung, đăng nhập QQ cũng tới nửa ngày nhưng vẫn luôn để chế độ ẩn,
chờ anh chấp nhận thêm tên.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ
không thêm mình vào, vừa vặn có người nói muốn mua phòng. Lúc cô dẫn
khách hàng qua bàn kế bên giới thiệu cụ thể quy hoạch thì, QQ đột nhiên
vang lên tiếng “ting”, một cái loa nhỏ bắt đầu nhấp nháy.
Lúc cô quay lại đã là một lát sau. Cô thấy cái loa nhỏ không ngừng nhấp
nháy trên màn hình, lòng mừng rỡ, vội vã ấn vào, mở thông tin lên, góc
trên bên trái là hai chữ Tiểu Hùng, đột nhiên cô bật cười.
Thêm vào bạn thân, nhưng hình ảnh bên cạnh vẫn mờ, cô hết hô rồi gọi đối phương không hề đáp lại, làm cô cảm giác rất mất mát.
[4'> Winnie the Pooh phiên âm tiếng hán việt là 维尼熊 duy ni hùng. Chữ Hùng
trong họ của Hùng Khải – 熊 hùng (pinyin: xióng) con gấu^^
Hùng Khải hạnh phúc lật xem hình chụp Tu Dĩnh, tấm nào tấm nấy đều tươi cười rạng rỡ, đầy ngọt ngào, đây có thật là cô gái anh muốn quen không?
Anh còn nhớ cảm giác hưng phấn lúc thêm tên Tu Dĩnh trên QQ. Do mấy ngày nay đêm khuya đều trò chuyện với Tu Dĩnh đến rạng sáng, thậm chí có hôm nói tới sáng, mấy ngày liền như vậy làm anh ăn không tiêu, nên hôm ấy buổi trưa anh không nói chuyện với Tu Dĩnh nữa mà đi ngủ trưa.
Quy định của bộ đội rất nghiêm ngặt, buổi trưa phải ngủ trưa, sẽ có đội tuần tra đi giám sát tình hình nghỉ trưa của binh sĩ. Từ sau khi quen Tu Dĩnh, giờ nghỉ trưa mỗi ngày anh đều tặng hết cho cô, mặc kệ bản thân vừa mệt vừa buồn ngủ vẫn kiên trì trò chuyện với cô. Cũng vì như vậy, kết quả dẫn tới công tác huấn luyện của anh càng thêm vất vả, lại không chăm chỉ.
“Trung đội trưởng, có phải cậu đang yêu không?” Tiểu đội trưởng tiểu đội 2 đến ngồi cạnh Hùng Khải, cười cười hỏi anh.
Tiểu đội trưởng tiểu đội 2 Vương Thắng là đồng hương với Hùng Khải. Lúc đó hai người cùng nhập ngũ, lại cùng vào huấn luyện ở một đại đội, sau đó cùng đi chuyên nghiệp. Chẳng qua từ đó tới nay Hùng Khải vẫn giữ chức trung đội trưởng, mà Vương Thắng vẫn luôn là tiểu đội trưởng tiểu đội 2, vĩnh viễn là cấp dưới của Hùng Khải.
“Không, không có! Cậu nghe ai nói bậy thế?!” Mặt Hùng Khải vì câu này của tiểu đội trưởng đội 2 mà đỏ lên.
“Tớ thấy mấy ngày nay cậu cứ ôm cái điện thoại, có lúc còn cười ngớ ngẩn, nói cho anh em biết, có phải yêu đương không?” Tiểu đội trưởng đội 2 hỏi nhỏ.
Hùng Khải gật, rồi lại lắc.
“Tóm lại là phải hay không phải? Cậu hết gật rồi lắc, là ý gì đây?”
“Là tớ nhìn trúng người ta nhưng người ta không vừa mắt tớ!” Hùng Khải nghĩ thật lâu, phun ra được một câu như vậy.
Tiểu đội trưởng đội 2 trợn to mắt, lại nói: “Không phải chứ? Cô gái đó là ai, sao có thể không vừa mắt trung đội trưởng Hùng đẹp trai nhà chúng ta chứ?”
“Cô ấy là người thành phố H, làm ở công ty địa ốc.” Hùng Khải nói đơn giản.
“Theo đuổi con gái, cậu phải ngọt miệng. Bọn họ đều ăn chiêu này, chỉ cần cậu dỗ các cô vui vẻ, bảo đảm các cô đi theo cậu ngay.” Tiểu đội trưởng đội 2 giảng giải kinh nghiệm.
Hùng Khải nhớ đến màn truyền kinh nghiệm của tiểu đội trưởng đội 2 trưa hôm đó, nhưng chân chính áp dụng trên người mình sao lại không được việc nhỉ?
Tối hôm đó, bọn Hùng Khải huấn luyện ban đêm. đợi bọn họ tập xong đã hơn 10 giờ, tắm rửa xong xuôi bò lên giường đã gần 11 giờ, đá quá giờ tắt đèn từ lâu. Anh vội v