
hỏi.
Tu Dĩnh một mực không trả lời. Anh sốt ruột, càng cảm thấy rúc trong chăn đúng là một chuyện khó chịu, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Anh vén chăn lên, muốn thò đầu ra hít không khí mới, chờ một lát lại chui vào.
Ai ngờ vừa ló đầu ra lại nhìn thấy trong bóng đêm, vô số cái đầu lấp ló bên ngoài chăn của mình, anh gào lên một tiếng “á”.
“Á…” Mấy cái đầu kia cũng đồng loạt rú lên.
Bên này Tu Dĩnh cũng bị tiếng la hoảng đó làm giật nảy người, cho là anh
bên kia gặp chuyện, đang lo lắng định hỏi, lại nghe giọng nói trầm thấp
của anh ở đầu kia truyền tới: “Các cậu làm gì thế?” Cô định hỏi coi
chuyện gì, điện thoại đầu bên kia đã ngắt.
“Á”, mấy cái đầu đột
nhiên bị giật mình, lăn từ trên giường xuống. Mấy tên bản lĩnh khá, lộn
người một cái liền đứng lên được, còn mấy tên không được nhanh nhẹn thì, “bịch” ngã lăn xuống đất, đau đến nhe răng méo miệng, xoa xoa cái mông
kêu đau.
Hùng Khải nhìn trừng trừng mấy cái đầu trong bóng đêm, lông mày đã túm lại thành một cục.
Hùng Khải ngủ ở tầng trên. Vì anh là trung đội trưởng nên nhường giường tầng dưới cho lính mới. Tiểu đội trưởng cũng vậy, trung đội trưởng và tiểu
đội trưởng đều phải ngủ tầng trên, đó là thói quen duy trì bao nhiêu năm nay trong bộ đội. Lúc nãy núp trong chăn, không biết đồng đội đã bò lên giường anh từ khi nào, mà anh thò đầu ra làm đầu bọn họ đụng vào nhau.
Cả đám bị giật mình mới té xuống giường, cũng vì giường nằm trên cao nên cú ngã này, không nhẹ đâu!
“Các cậu làm cái gì? Leo hết lên giường tôi làm gì hả?” Hùng Khải trừng mắt quát nhỏ.
Hiện giờ đã sớm tắt đèn rồi, kỷ luật quân đội lại nghiêm minh, nên anh không dám lớn tiếng, sợ làm người đi tuần tra bên ngoài chú ý, tuy vậy vẫn
không quên nghiêm giọng quát mắng.
“Trung đội trưởng, anh gọi điện thoại cho bạn gái hả?” Một binh sĩ nháy mắt với anh.
Tuy trong bóng đêm, Hùng Khải không thấy được biểu tình trên mặt cậu ta
nhưng nghe giọng điệu anh biết thằng nhóc này bụng toàn nước bẩn.
“Nói tào lao cái gì, còn không mau đi ngủ! Ai dám dậy làm loạn lần nữa, ngày mai tôi cho chạy 5 km!” Lão hổ không ra oai còn tưởng anh là mèo bệnh.
“Trung đội trưởng, bọn em nghe hết rồi, anh đừng có giấu nữa!” Một binh sĩ khác vỗ mông đứng dậy, giọng điệu đầy nhạo báng.
Hùng Khải lúc này chỉ biết trừng mắt, đã nói không nên lời rồi.
“Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nghe tiếng em một chút thôi.” Một binh sĩ bắt chước giọng Hùng Khải.
Một binh sĩ khác hấp tấp nhái giọng Tu Dĩnh: “Không được đâu, giọng người ta không dễ nghe mà!”
“Dễ nghe, anh thích nghe!” Binh sĩ kia lại nhái giọng Hùng Khải.
Binh sĩ bên này lập tức bắt chước giọng Tu Dĩnh: “Anh xấu lắm, không nói với anh nữa!”
Hùng Khải bị nói tới nỗi mặt đỏ tai hồng, phùng mang trợn má cố nói: “Các cậu học nói cái gì, còn không mau đi ngủ!”
“Còn câu này nữa: dù sao em cũng chưa có bạn trai, anh chưa có bạn gái, em làm bạn gái tạm thời của anh có được không?”
“Anh muốn người ta làm bạn gái của anh thì cứ nói thẳng đi!” Binh sĩ kia lại nhái lại.
Hùng Khải tức điên chụp cái gối đầu ném qua: “Xem ra ngày mai các cậu không
tăng cường huấn luyện thì ngứa da, mỗi người chạy tăng thêm 5km mỗi
ngày! Còn nữa, giờ cũng muốn chạy 5km phải không?”
Cái đám ranh
con này, bình thường tốt với chúng quá, hiện tại lại dám phản ngược lại, trêu chọc anh, xem ra phải tăng cường huấn luyện bọn chúng mới được.
“Nghiêm, đằng sau quay, bắt đầu bước, mục tiêu thao trường, nhiệm vụ 5 km!” Hùng Khải đột nhiên hạ lệnh.
Đám binh sĩ thoạt tiên tuân theo khẩu lệnh, nghiêm đằng sau quay, đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, đồng thanh la: “Không phải chứ, trung đội
trưởng, anh làm thật hả?”
Hùng Khải sầm mặt: “Vậy mục tiêu trên giường, nhiệm vụ ngủ, bắt đầu bước!”
Đám binh sĩ hấp tấp chạy về giường, nhào vào trong chăn, tiếng ngáy vang lên, bắt đầu giả vờ ngủ, không ai muốn đi chạy 5km cả.
Hùng Khải ngưng cười, leo lên giường nằm lại, thấy gối đầu của mình mới rồi
vì ném bọn họ đã rớt xuống đất, liền quát: “Trần Tiểu Đông!”
Binh sĩ tầng dưới lập tức búng người lên như cá chép, ưỡn thẳng người: “Có!”
“Nhặt gối đầu!”
Binh sĩ đó bật cười, cầm gối đầu đưa cho anh, sau đó trở về giường nằm lại, cũng không dám nghe lén gì nữa.
Hùng Khải gọi lại cho Tu Dĩnh lần nữa. Sợ đám lính lại nghe trộm, lần này
anh vùi đầu vô chăn còn chừa lại một lỗ tai thò ra ngoài, chỉ cần bên
ngoài có động tĩnh gì, một cơn gió lua qua ngọn cỏ, anh cũng có thể lập
tức xử trí.
“Mới rồi có chuyện gì à? Bên cạnh anh có tiếng gì lạ thế?” Tu Dĩnh vừa thấy anh gọi điện lại liền hỏi.
“Không có gì, có mấy binh sĩ mộng du, leo lên giường người khác ấy mà.” Hùng Khải nói nửa đùa nửa thật.
“Các anh có người bị mộng du á, vậy đáng sợ quá, lỡ đâu làm ra chuyện khác
người gì, còn không hù chết người mất!” Tu Dĩnh lè lưỡi.
“Không sao! Bọn họ mộng du chẳng qua là bò lên giường em, nghe lén chút chuyện thôi!”
Tu Dĩnh tưởng tượng tới vài cảnh thú vị, đột nhiên bật cười, lại nhớ ra
mình bây giờ không thể cười được, liền che miệng, lúc sau mới nói: “Tiểu Hùng, anh nói sẽ gửi hình