
n đem nhiệm vụ vinh quang phản kháng giao cho mình? Xấu, thật là xấu xa!
"Khụ khụ". Đường Tiểu Mễ làm bộ vội ho một tiếng, "Học trưởng, anh có bạn gái chưa?"
Phó Thụy Dương ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, chăm chú nhìn phía trước, trong giọng nói mang theo nụ cười: "Không có".
Chưa? Đừng tưởng rằng mình lớn lên đẹp trai, nói dối cũng đẹp trai. Người này, nói dối còn cho là chuyện đương nhiên hay sao? Đường Tiểu Mễ trợn mắt, bĩu môi, dù sao đi nữa hắn đang lái xe, cũng không nhìn thấy.
"Học trưởng, ta rất dài dòng".
"Oh". Giọng nói bình thản.
"Học trưởng, ta rất lười".
"Oh?" Nghi vấn.
"Học trưởng, ta dáng dấp không xinh đẹp, không có hương vị phụ nữ, đi ra ngoài sẽ làm mất mặt anh".
"Thật sao?" Không chút để ý.
"Học trưởng, ta không có việc gì làm, một nữ lưu manh, rất phách lối, lần trước, lần trước, anh cũng thấy đấy thôi".
"Ừ".
Người này mặn, nhạt không chịu thì thế nào? Đường Tiểu Mễ nổi giận, mình cũng nói đến nước này rồi, còn không có phản ứng sao?
"Học trưởng, anh thật tính vì gốc cây cỏ đuôi chó như tôi mà buông tha cả khu rừng rậm sao? Rất không đáng a, tôi đây mất hình tượng, quá tổn hại đến uy danh anh rồi, học trưởng anh suy nghĩ một chút nữa đi, nếu không, trước hết thả tôi xuống xe nhé?" Đường Tiểu Mễ còn đang lải nhải, Phó Thụy Dương đánh tay lái, két một tiếng, dừng xe ở ven đường.
"Ai nói cô là cỏ đuôi chó?"
"Ôi chao?" Đường Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người.
"Cô dù sao cũng coi như đóa hoa nhỏ, hoa nhài (Molly) như thế nào?"
Một chú chim nhỏ trong lòng nàng hát vang, đây là khen nàng sao? Hắn đây là khen nàng sao? Phó Thụy Dương hài lòng nhìn Đường Tiểu Mễ sung sướng, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Cô gái này, líu ríu, xem ra, cuộc hôn sự này, nàng rất ghét. Bất quá, từ từ sẽ đến, mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa, tình yêu là thứ đồ chơi để lừa gạt đứa bé, nếu muốn kết hôn, đương nhiên là muốn chọn người đem lợi ích lớn nhất cho mình. Nàng, chính là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng, huống chi, hắn vẫn rất mong đợi, cô gái này còn có biểu hiện gì.
Cuộc sống, giống như đột nhiên đặc sắc làm sao! Biệt thự Phó gia rất cổ kính, cửa chính truyền thống, bên trong là vườn hoa nhỏ, đi qua một lối nhỏ mới đến đại sảnh, Đường Tiêu Mễ rùng mình một cái, dừng lại không đi.
"Học trưởng, tại sao muốn tôi gặp người nhà?" Nếu là ba mẹ anh không thích tôi thì làm thế nào? Dĩ nhiên câu này không nói ra miệng, quá mất mặt rồi.
"Đường Tiểu Mễ, tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của cô". Phó Thụy Dương mày kiếm nhướng lên, môi mỏng khẽ cong, mang bao lớn, bao nhỏ sải bước đi vào trong nhà. Đường Tiểu Mễ trừng mắt, dùng sức cắn ngón tay cái, trái tim đập thình thịch, người này làm sao lại bỏ lại nàng chạy trước? Vào lúc này phải chạy đuổi theo, tới đã tới rồi, nếu người ta không thích nàng không phải tốt hơn sao? Nàng đỡ phải suy nghĩ nổi dậy phản kháng thế nào, nghĩ xong, Đường Tiểu Mễ lại nổi lên ý chí chiến đấu sôi sục, nện bước bước nhanh vào.
Trong nhà bày biện đơn giản, xem ra chủ nhân rất biết thưởng thức, bộ bàn ăn, ghế bằng gỗ màu trắng, ghế sa lon và ghế dựa bằng mây tre, trên tường treo mấy bức tranh cổ.
"Ông nội Phó, chúc mừng năm mới, chúc ông thân thể khỏe mạnh". Đường Tiểu Mễ ngoan ngoãn vái chào một cái, lại len lén liếc Phó Thụy Dương một cái, mặt không chút thay đổi, nếu không phải hai con ngươi đen kia chợt lóe lên ý cười, Đường Tiểu Mễ nhất định sẽ cho là hắn đang chăm chú nhìn mình. Vừa oán thầm, vừa quan sát hai người còn lại, hai người này rất dễ nhận ra, người nam tuy đã trung niên nhưng khuôn mặt người này với hắn như là cùng một khuôn mẫu đúc ra, người nữ nhìn rất mỏng manh, cái miệng rất đẹp, Đường Tiểu Mễ rốt cuộc biết gương mặt anh tuấn của Phó Thụy Dương từ đâu mà có, ba anh tuấn, mẹ xinh đẹp dịu dàng, hơn nữa đôi mắt kia, rất là nhu hòa, không giống mẹ của mình, nhìn như dịu dàng, thật ra thì hơn phân nửa là ảo giác, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén và khôn khéo.
Nếu gọi Chú, Dì mạnh khỏe, giống như quá lạnh nhạt rồi, kêu ba, mẹ nhất định là không quen miệng, chết thì chết, cả nhà đang nhìn mình, nhất là học trưởng không lương tâm, đoán chừng lúc này đang bị nghẹn, muốn cười, có bản lãnh anh cứ cười đi.
"Ba Phó, mẹ Phó, khỏe". Đây đã là cực hạn, chúc mừng năm mới cũng không nói ra miệng, Đường Tiểu Mễ vẻ mặt nóng lên, không nhịn được cách lớp quần áo thật dầy véo bắp đùi mình, bất đắc dĩ mặc quá nhiều, véo cũng không còn cảm giác, ánh mắt liếc về phía Phó Thụy Dương đang mỉm cười, đầu càng cúi thấp, cơ hồ chạm đến ngực. Đường Tiểu Mễ a, Đường Tiểu Mễ a, lúc mấu chốt làm sao ngươi lại suy sụp như vậy? mặt mũi Đường gia bị ngươi ném hết rồi, lúc Phó Thụy Dương nhà người ta đi đến nhà các ngươi, miệng vô cùng ngọt, mua một tặng một, còn mình bị hắn mang đến, cái này thua một ván, xui xẻo mà.
Triệu Tử Quân liếc mắt nhìn phó Chấn Hoa, hai người trao đổi ánh mắt, đứng dậy đem Đường Tiêu Mễ đến ngồi vào bên cạnh. Trước cảm thấy Đường Tiểu Mễ là cháu gái độc nhất của Đường gia, vừa là cháu ngoại gái duy nhất của Dương gia, đang lo lắng đứ