Snack's 1967
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.

a bé này sẽ rất ương ngạnh, phách lối, mặc dù Phó Long Bưu đã quyết định chuyện này rồi nhưng hai người vẫn có chút lo lắng, tương lai thành người một nhà, thân phận đặc thù như vậy, nói lại không nói được, mắng lại không mắng được. Vào lúc này nhìn Đường Tiểu Mễ cả khuôn mặt đỏ bừng, cái đầu nho nhỏ cơ hồ đụng xuống ngực, Phó Long Bưu giống như chợp mắt, cũng chú ý chặt chẽ bên này, khuôn mặt tràn đầy đắc ý, xem đi, ta chọn người kém sao? Con trai mình tuy vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nhưng ý cười trong ánh mắt cũng không thể lừa người được.

Một tiếng ba phó, mẹ phó cũng làm trong lòng hai người thoải mái, Triệu Tử Quân lúc còn trẻ là muốn sinh thêm con gái, bất đắc dĩ thân thể không được khỏe, kế hoạch trở thành phế thải, đến nay cũng chỉ có mỗi Phó Thụy Dương, lúc này nhìn Đường Tiểu Mễ gọi mình như vậy, suy nghĩ một chút, tương lai còn có thể kêu ba, mẹ, trong lòng liền giãn ra, cực kỳ hài lòng.

Triệu Tử Quân nắm tay Đường Tiểu Mễ, không khỏi nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này cũng rất gầy, nhìn dáng dấp, mình phải bồi bổ tốt cho nàng, ngàn vạn lần không thể giống như mình được, thân thể không được khỏe, ngay cả đứa bé, đều chỉ sinh có một.

Đường Tiểu Mễ tay mặc dù gầy nhưng gần như không xương, ôn nhu mềm mại, Triệu Tử Quân hài lòng gật đầu, bộ dáng như vậy theo lời nói ông bà là người có phúc.

Đường Tiểu Mễ chỉ có cảm giác mình bị Triệu Tử Quân kéo ngồi vào bên cạnh, cũng không dám ngẩng đầu, tim đập thình thịch rối loạn, gần như muốn nhảy lên cổ họng, không hiểu rõ thái độ hai người này ra sao, nàng mãnh liệt ngẩng đầu hung hăng trừng Phó Thụy Dương một cái, lại bắt gặp bốn ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình.

Sửng sốt ba giây đồng hồ, cả nhà cười lên, Đường Tiểu Mễ một phen xấu hổ, theo bản năng chui vào trong lòng Triệu Tử Quân, Triệu Tử Quân ngẩn ra, một thân thể mềm mại nằm trong lòng mình, sợi tóc ngắn ngủn tán loạn cọ cọ cằm của mình, nhìn chồng mình mỉm cười, ôm nàng vào trong ngực thật chặt rồi nhìn con trai mình bĩu bĩu môi: "Xem một chút phòng bếp chuẩn bị xong chưa, Tiểu Mễ đói bụng rồi".

Phó Thụy Dương đứng dậy, nhìn thật sâu hai người phụ nữ đang ôm nhau, lại nhìn vẻ mặt hài lòng của ông nội và ba mình một chút, nhịn không được mà lộ ra nụ cười, hình như là chưa bao giờ có cảm giác thoải mái vậy. Bữa cơm này, hoàn toàn làm Đường Tiểu Mễ không biết cái gì gọi là ăn ngon.

"Tiểu Mễ a, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp cha mẹ cháu, tối nay ở lại chỗ mẹ Phó nhé". Triệu Tử Quân nở nụ cười hòa ái, vẻ mặt dịu dàng, sắc mặt thân thiết, ánh mắt mong đợi. Đường Tiểu Mễ mới vừa chuẩn bị nhét thịt xào khô vào trong miệng, còn lơ lửng giữa không trung, nhìn Triệu Tử Quân cười ngây ngô, ánh mắt nhìn Phó Thụy Dương nhờ giúp đở, Phó Thụy Dương khóe miệng cong lên, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Đem thịt bỏ vào trong miệng, nhai như sáp đèn cầy, lại nhìn Phó Long Bưu một chút, râu ria Phó Long Bưu run lên, hiển nhiên cố nén cười lợi hại, không nhìn Đường Tiểu Mễ mà nhìn đi chỗ khác. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, lại đem ánh mắt cầu cứu ném sang Phó Chấn Hoa, ai ngờ, Phó Chấn Hoa lại gắp một miếng thịt thả vào trong chén Tiểu Mễ: "Thịt xào khô này là sở trường của mẹ Phó cháu làm đó, ăn rất ngon, ăn nhiều một chút".

Cái gì gọi là khóc không ra nước mắt?

"Buổi tối không về, cháu sợ ông nội, bà nội lo lắng". Đường Tiểu Mễ nhỏ giọng không còn hơi sức nói.

"Chút nữa ta gọi điện thoại nói với ông nội cháu một tiếng, tối nay ở lại nơi này". Phó Long Bưu hắng giọng một cái, mở miệng nói. Phó Thụy Dương cuối cùng không nhịn được, phốc một tiếng, không dám cười ra ngoài nên bị sặc, đứng dậy ho khan. Đường Tiểu Mễ ánh mắt sáng lên, cười đến hết sức dịu dàng, vội đến săn sóc, tay đặt sau lưng Phó Thụy Dương vỗ vỗ mạnh, trong miệng cắn răng, để cho anh thấy chết mà không cứu, tên nhát gan, uổng phí gương mặt trắng yêu nghiệt, trả lại cho tôi thật tốt.

Phó Thụy Dương có khổ không nói được, cô gái này nhìn gầy teo, yếu ớt, thế nào mà hơi sức lớn như vậy? Đành bị nàng đánh ra nước mắt. Đường Tiểu Mễ giống như nông nô nổi dậy làm địa chủ, mở mày mở mặt, tất cả buồn bực trong lòng toàn bộ bay đi, quả thật mặt mày hớn hở.

Nhìn hai người làm trò, ở trong mắt mọi người, đương nhiên không phải là chuyện như vậy, chỉ xem như hai đứa nhỏ đang liếc mắt đưa tình, trước kia lo lắng hai người không thể ở chung được, bây giờ nhìn xem, ở chung với nhau là không sai, thậm chí Triệu Tử Quân bắt đầu suy nghĩ bây giờ nên bồi bổ cho Đường Tiểu Mễ, vì tương lai ngày sau, chuẩn bị sẵn sàng cho đời thứ tư của Phó gia ra đời, thật đúng là lo toan chu đáo. Kết quả là, Đường Tiểu Mễ bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên không về nhà ngủ.

Biệt thự Phó gia cách đó không xa, một chiếc Land cruise, bên trong xe, ba anh em Dương gia đang ngồi.

"Đại ca, Tiểu Mễ cũng ở bên trong một ngày rồi, hiện tại trời đã tối, tại sao vẫn chưa ra?" Dương Sơ Tam lớn tuổi hơn Đường Tiểu Mễ không bao nhiêu, cũng dễ bị kích động nhất.

"Đúng vậy a, đại ca, Đường gia cũng không có tin tức gì như vậy, chẳng lẽ Tiểu Mễ tối nay thật muốn ở nơi này sao?