Pair of Vintage Old School Fru
Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 7.00/10/498 lượt.

hẳng tích cực, nếu cô không gọi điện cho anh thì anh gần như không liên lạc. Cố Tịch biết bạn buồn nên

an ủi, “Đừng gấp gáp, yêu đương cứ phải tốn công sức thế đấy. Tiết Khải

cũng không phải người lạnh nhạt, chỉ cần cậu hiểu anh ấy nhiều hơn thì

tự nhiên sẽ hợp nhau”. Phương Phi bất lực thở dài, “Hy vọng là thế”.

Buổi tối, Vi Đào học xong quay về. Anh đến tìm Cố Tịch trước, vừa vào phòng

đã ôm cô hôn say đắm, rất thích thấy cô thở hổn hển, mềm nhũn trong lòng mình. Cố Tịch đỏ mặt đẩy anh ra, nếu anh lúc nào cũng như thế, có lẽ

ngày nào cô cũng máu dồn lên mặt mất. Vi Đào ôm cô vào phòng, “Hôm nay

không đi chơi sao?”. Cố Tịch lắc đầu, “Ở lại phòng lên mạng thôi”.

Vi Đào thấy bộ lễ phục cô trải trên giường thì nhướng mày, “Buổi tối mặc

bộ này?”. Đó là bộ đầm dài cổ chữ V, ôm sát người tôn lên thân hình

tuyệt mỹ của cô. Cố Tịch gật đầu, cô không mang nhiều váy, nghĩ rằng đến đây đu lịch nên đa phần là mang quần jeans, áo pull. Vi Đào nhìn cô,

ánh mắt từ từ di chuyển đến cổ, hơi tối lại, rồi khàn giọng nói, “E là

không hợp”. Cố Tịch liếc bộ đầm rồi nghi ngại cúi nhìn, bỗng hiểu ra ý

anh, mặt đỏ ửng lên. Cổ và ngực cô toàn những dấu hôn, bộ đầm này lại

trễ cổ, chắc chắn không hợp. Vi Đào nhìn gương mặt thẹn thùng đỏ bừng

của cô thì ánh mắt lóe lên, ôm cô sát lại, thì thầm vào tai cô, “Anh

muốn ‘ăn’ em trước”. Ùng, Cố Tịch chỉ thấy máu toàn thân dồn ngược lền

đỉnh đầu, trán nóng như muốn bốc khói, cơ thể cô hơi cứng lại, không dám nhúc nhích. Anh đừng tỏ ra đói khát thế chứ? Dù rằng, nghe anh nói thế, cô cảm thấy đôi chân bỗng mềm nhũn ra như kẹo bông gòn, trong lòng cũng có một giọng nói đang ca hát vui sướng.

Cô muốn đổi chủ đề để

phá tan sự mờ ám đó, “Em… đói rồi”. Nhưng vừa buột miệng lại chỉ muốn

cắn lưỡi, câu này của cô còn kinh khủng hơn câu anh nói. Tiếng cười của

anh vang lên, bàn tay đặt ở eo từ từ siết lại. Cố Tịch đỏ mặt rụt cổ,

cô… cô không phải có ý đó, thật sự là cô đói bụng mà. Môi anh áp vào cổ

cô từ từ dịch lên trên, hơi nóng chỉ áp sát chứ không dán lên da thịt,

anh nhẹ nhàng hôn một cái, giọng chậm rãi nhưng gợi cảm, “Bây giờ không

được, anh đã đặt chỗ, đêm còn dài, đừng vội”, nói xong lưu luyến cắn môi cô, khiến cô run lẩy bẩy, toàn thân nóng hực. Anh cười khẽ, buông cô

ra, “Đi, xuống lầu mua bộ đồ mới cho em”. Cố Tịch bị anh ôm đi xuống

dưới, thắc mắc, ăn bữa cơm mà cũng cần mua quần áo mới sao? Có lẽ anh

nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu.

Vi Đào đưa Cố Tịch đến

trung tâm mua sắm cạnh khách chọn một bộ váy dài cổ cao, đường cắt may

khéo léo rất tôn vóc dáng hoàn hảo của cô. Hai người đón taxi đi ăn.

Vi Đào dắt tay Cố Tịch vào một nhà hàng Ý có tên là Barolo, Cố Tịch vừa

vào đã bị cuốn hút bởi khung cảnh nơi đây, rất thanh lịch tao nhã.

Cô phục vụ dẫn hai người đến chỗ đã đặt trước, rồi cả hai ngồi xuống. Nghe Vi Đào giới thiệu, đây là nhà hàng Ý rất nổi tiếng ở Đại Liên, khung

cảnh lẫn thức ăn đều tuyệt vời, hơn nữa có rất nhiều người ngoại quốc

đến đây. Cố Tịch nhìn quanh, quả nhiên phát hiện ra hết chín phần mười

là người nước ngoài, mà đều là tình nhân. Khung cảnh ở đây rất hợp để

các đôi hò hẹn, Cố Tịch thấy thích ngay.

Vi Đào thay cô đề cử mấy món đặc sản ở đây, nhân viên ghi lại rồi rời đi.

Anh thò tay qua bàn, nắm lấy tay cô, “Thích không?”. Cố Tịch mỉm cười gật

đầu, “Rất tuyệt”. Ánh đèn vàng, giá cắm nến tao nhã, mỗi một góc đều

toát lên vẻ lãng mạn. Vi Đào vuốt tay cô, mỉm cười, “Lát nữa còn có

người đến”. Cố Tịch hơi ngớ ra, “Ai?”. Lẽ nào tối nay không phải cuộc

hẹn của họ sao? Anh còn hẹn bạn? Nếu tụ tập thì tại sao chọn chỗ này?

Thật kỳ lạ.

“Lát nữa em sẽ biết”, anh buông tay cô, ngồi dựa vào

ghế, ánh mắt sâu xa khó đoán. Cố Tịch nhíu mày, anh lại chơi trò này,

thôi, dù sao đều là bạn bè, quen những người ấy cũng là chuyện tốt. Cố

Tịch vừa uống nước vừa quan sát xung quanh, nếu W cũng có nhà hàng thế

này thì tốt quá.

Hai người vừa ăn vừa chuyện trò, Cố Tịch hỏi Vi

Đào học thế nào? Anh kể nội dung chương trình, Cố Tịch nghe anh hài hước kể, ánh mắt có phần mê đắm.

Hai người đang trò chuyện rôm rả thì không biết từ khi nào, bỗng có một cặp vợ chồng trung niên bước tới,

mỉm cười gọi tên Vi Đào. Vi Đào cười, đứng lên. Cố Tịch nghĩ họ chắc là

khách mà anh mời tối nay, lễ phép đứng lên theo, chuẩn bị chào hỏi.

Vi Đào lên tiếng, giọng trầm ấm, “Cuối cùng đã đến”. Sau đó quay sang nhìn Cố Tịch, “Tịch Tịch, đây là bố mẹ anh. Bố, mẹ, cô ấy chính là Cố Tịch,

bạn gái con”.

Cố Tịch nghe tim mình đập “thịch” một tiếng. Vi Đào đã nhiều lần nói sẽ dẫn cô đi gặp bố mẹ, nhưng cô từ chối không muốn

gặp sớm. Ai mà ngờ trong hoàn cảnh và tình huống này lại gặp họ. Cô thầm khóc trong lòng, anh làm ơn để cô chuẩn bị tâm lý trước có được không?

Đến giờ phút này, cô cuối cùng đã hiểu rõ, chuyến đi Đại Liên này, hoàn

toàn là chuyện mà ai đó đã dự tính từ rất lâu rồi. Cố Tịch dù ngại ngùng mấy cũng phải nhanh chóng trấn tĩnh lại, nở nụ

cười tươi với bố mẹ Vi Đào, lễ phép chào hỏi, “Chào bác trai, bác gái

ạ”. Hai ông bà mỉm cười ngồi xuốn