XtGem Forum catalog
Xấu Phi

Xấu Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321940

Bình chọn: 9.00/10/194 lượt.

ền quyết định

xem nàng như mười ba tuổi.

Ai biết năm năm trôi qua, nàng cư nhiên không hề có một chút dấu hiệu lớn

lên, cho dù ăn nhiều bao nhiêu đi nữa, thịt trên người cũng không nhiều

thêm mấy lượng, bộ ngực lại càng giống như hai khối bánh bao hấp, dáng

vẻ tựa như tiểu nữ sinh vừa mới trưởng thành. Cũng may là tóc cắt đi còn có thể dài, điểm này coi như bình thường.

Xem ra thân thể này của nàng chỉ sợ là có chứng người lùn, nếu không làm

sao lại kỳ lạ như vậy chứ? Nhưng mà những điều này dĩ nhiên là không cần báo cáo cho hắn biết, dù sao cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.

Tóm lại, nàng bây giờ đúng là mười tám tuổi là được rồi.

"Mười tám? Vậy là có thể lập gia đình được rồi sao?" Hiên Viên Sơ lại đặt câu hỏi một lần nữa.

"Hả?" Lý Mạt Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mở to lớn bằng trái trứng gà.

Nếu như lúc này trong miệng nàng đang ngậm một ngụm nước khẳng định là lập tức phun ra rồi.

Đây là cái gì với cái gì vậy hả?

"Có cần kinh ngạc như vậy không? Trẫm còn tưởng rằng là ngươi đã muốn xuất

giá, cho nên mới có thể ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta với

người nam nhân kia, mà không sợ bị người khác nhìn thấy."

"Hả? Nam nhân? Ai? Khanh khanh ta ta?" Nghe xong lời hắn nói trong đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.

"Ăn lê vui vẻ chứ?" Hiên Viên Sơ trầm mặc nhắc nhở.

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lập tức nổi lên vẻ

mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó, lại đổi thành hoàn toàn không thể chịu

nổi.

X, một đại nam nhân nói chuyện có cần phải quanh co lòng vòng như vậy hay không?

Thì ra là bị hắn thấy được, vậy khẳng định là hắn đã phát hiện ra nửa tháng nay nàng đều luôn ở trước mặt hắn diễn trò, khó trách hắn lại khó chịu

như vậy.

"Bẩm Hoàng Thượng, những quả lê thơm ngon nhiều nước kia, dân nữ ăn được rất vui vẻ." Kính sợ trong mắt hạnh lập tức biến mất sạch sẽ, nàng không

đóng kịch nữa!

Hiện tại tâm tình của Hiên Viên Sơ rất phức tạp, một mặt thì vui mừng vì

nhìn thấy nàng "khôi phục bình thường", một mặt thì vẫn còn đang bực bội vì cảnh tượng nhìn thấy ở vườn hoa lúc nãy.

"Muốn ăn quả lê thì có thể nói với Trẫm, Trẫm nhất định ban thưởng cho ngươi. Vì sao phải tự tay hái xuống?"

"Tự mình hái ăn mới ngon nha." Nàng bày ra dáng vẻ thiên chân vô tà nhìn Hiên Viên Sơ hoàn toàn vô lực.

"Vậy cũng không nên để cho một người nam nhân ôm ngươi!" Nhớ tới vẻ mặt thẹn thùng của tên thị vệ kia, giọng điệu của hắn bỗng chốc trở nên ác liệt

hơn.

"Ôm gì chứ? Vương đại ca chỉ là nâng ta lên cao mà thôi, không như vậy ta

làm sao với tới cái cây cao như thế chứ?" Nàng nói chuyện hùng hồn đúng

lý hợp tình.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ ngươi không biết?"

"Ta đương nhiên biết rõ."

"Vậy ngươi còn. . . . . ."

"Vừa rồi không có người nhìn thấy!" Sắc mặt nàng tỏ vẻ không chịu nổi.

Cổ đại chính là rỗng tuếch cứng ngắc mà! Nam nữ vừa mới có tiếp xúc thì cứ nhất định phải kết hôn sống chung với nhau cả đời sao? Thấp kém! Thật

là khủng khiếp!

"Trẫm không phải là người sao?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

"Dân nữ không có nói như vậy nha. Hơn nữa, Hoàng Thượng cứ xem như không

nhìn thấy chẳng phải là được rồi sao?" Nàng thờ ơ nhún nhún vai.

Vậy là sao, chẳng qua cũng chỉ là hái một quả lê, có cần nghiêm trọng như vậy không?

"Nhưng nếu như Trẫm thật sự muốn so đo, thì hiện tại ngươi không lấy người thị vệ kia cũng không được." Nghe qua giọng điệu của hắn, giống như hiện

tại nếu nàng không ngàn lần dập đầu vạn lần quỳ tạ chủ long ân thì sẽ

rất có lỗi với hắn vậy.

Buồn cười!

"Gả thì gả thôi! Dù sao Vương đại ca đối xử với ta cũng rất tốt, hôm trước

ta nói hoa táo thật đẹp, huynh ấy liền hái một bó to đưa ta. Hôm nay ta

nói muốn hái trái cây, huynh ấy lập tức để cho ta được ăn thỏa thích như vậy. Hiện tại nghĩ lại, gả cho huynh ấy hình như cũng không có cái gì

là không tốt?" Lý Mạt Nhi gật gù đắc ý, lúc nói chuyện còn liên tục gật

đầu giống như đang ngâm thơ, hình như nàng cho rằng gả cho người thị vệ

kia thật sự một chủ ý rất tốt.

Sắc mặt Hiên Viên Sơ trầm xuống, lòng bàn tay rắn chắc chế trụ khuôn mặt

nhỏ nhắn đang hết sức vui mừng, trong nháy mắt cảm giác thoải mái tê dại quen thuộc thổi bay toàn bộ lý trí của hắn.

Hắn không nói hai lời trực tiếp kéo người lên long sàng.

Mãi cho đến khi bị người ta nhét vào chiếc giường mềm mại, Lý Mạt Nhi vẫn chưa hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi...ngươi làm gì vậy?" Nàng quá mức sợ hãi cho nên không để ý tới phép tắc, chỉ vào chóp mũi của Hoàng Đế kêu lên.

Tên Hoàng Đế này bị uống lộn thuốc hay sao vậy? Thế nhưng lại đại phát thú tính với loại nữ nhân xấu xí như nàng?

"Dám chỉ vào mũi Trẫm sao? Cũng được, bây giờ Trẫm sẽ dạy cho ngươi thế nào

là phép tắc!" Hiên Viên Sơ vừa nói xong cũng lập tức leo lên giường,

thân thể khôi ngô cao lớn dễ dàng bao vây chặt chẽ bộ dáng gầy bé không

để lọt một kẽ hở.

"Phép tắc gì chứ?" Liều mạng đè ép hai bàn tay to lớn đang bò loạn ngay trên

thân thể mình, Lý Mạt Nhi sợ hãi đến mức hai tròng mắt cũng muốn rớt ra

luôn rồi.

Là ph