
nhiên. Cũng không có gì là chuyện lớn nhưng Mục Tiểu Văn
vẫn cảm thấy có một tia quanh co khó hiểu. Khi cẩn thận đáng giác, nàng thấy
Khinh huynh vẫn là vẻ mặt hồn nhiên còn yêu nghiệt kia vẫn là cái bộ dạng mị
hoặc của yêu nghiệt. Sao hai người có thể cùng xuất hiện chứ? Nghĩ rồi nàng
cười thầm chính mình, là nàng đa nghi quá rồi.
-Thanh y, ngươi tên gọi
là gì? – mặc dù thời đại này không quá quan tâm tới cái tên họ của một người
hầu nho nhỏ nhưng Mục Tiểu Văn vẫn cảm giác là nhất định phải biết được tên của
người này. Tốt xấu cũng là người của Khinh huynh, nếu cứ dùng danh hiệu mà gọi
hắn thì cũng không có lịch sự cho lắm.
-Thanh y! – khóe miệng
thanh y tùy tùng nhếch nhếch nhẹ hai cái rồi mới cứng ngắc đáp.
Hả? Mục Tiểu Văn lại phun
ra mọt miệng đầy nước trà. Yêu nghiệt nhanh chóng xòe cây quạt ra vội che chắn
mặt mình, nước trà đều rơi lên mặt cây quạt. Cho dù động tác của hắn có nhanh
tới mấy thì vẫn bị “dính chưởng”.
Mục Tiểu Văn ngây người, danh hiệu kia lại chính là
tên của hắn ư? Tại sao chỉ dựa vào màu sắc của quần áo mà nhân tiện biến thành
tên gọi luôn chứ? Sao có người lại tùy tiện vậy? Dừng lại một chút, Mục Tiểu
Văn quay sang nhìn yêu nghiệt, mỉm cười xin lỗi. Yêu nghiệt không nói gì, nâng
mắt lên nhìn.
- Nếu vậy, yêu… Vị công tử này danh họ là gì? – Mục
Tiểu Văn hướng về phía yêu nghiệt hỏi.
Yêu nghiệt buông cây quạt xuống, nhẹ nhàng mở miệng:
- Thôi Minh Vũ!
Thôi Minh Vũ?
Mục Tiểu Văn dường như có nghe qua cái tên này ở đâu
rồi. Rất mơ hồ nhưng đúng là đã từng nghe thấy, hơn nữa cái tên này hình như có
liên quan tới một chuyện không vui nào đò, nhớ tới bỗng có cảm giác khó chịu.
Mục Tiểu Văn cau mày, đưa chén trà lên miệng uống một
ngụm, trong lòng thầm tha cho tên này.
- Tay ngươi bị thương? – Thanh Y đột nhiên nói.
Mục Tiểu Văn giật mình, quay đầu qua, thấy thanh y
đang nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay mình. Tay nàng bưng chén trà,
Thanh Y đứng từ góc độ đó có thể nhìn thấy được.. nhưng… Thanh Y quan tâm mình
sao? Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi.
Mặc kệ thế nào, thấy rất vui a… Mục Tiểu Văn cười cười
nói:
- Đừng lo, nam tử hán đại trượng phu, vết thương nhỏ
nhặt đó không đáng gì.
Thanh Y không nói thêm gì, cúi mắt nhìn xuống.
Thôi Minh Vũ, Thôi Minh Vũ, rốt cuộc cái tên này đã
nghe ở đâu rồi? Mục Tiểu Văn cẩn thận hồi tưởng vẫn không có chút đầu mối nào.
Ở thế giới này nàng không có quen nhiều người, là người nào từng xuất hiện cùng
với cái tên “Thôi Minh Vũ” này nhỉ?
Nhược Di?
Đột nhiên nghĩ tới cái tên này, Mục Tiểu Văn chậm rãi
hồi tưởng lại. Sau khi bị Nhược Di sắp xếp hãm hại thì Dực nhi có kể lại cho
nàng nghe một ít gút mắc. Thôi Minh Vũ vốn là bạn tốt của Lý Vân Thượng và cũng
là người quen của Nhược Di. Quen Nhược Di tại một thanh lâu nên Thôi Minh Vũ
cùng Lý Vân Thượng thường xuyên lui tới thân mật, tự nhiên cũng có tiếp xúc với
Nhược Di. Mà cũng vì điều này mà nhân tiện Nhược Di đố kỵ cùng ghen ghét với
Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn nhiều lần hãm hại Nhược Di nhưng đều thất
bại, cuối cùng là mướn người giết nàng ta. May nhờ Thôi Minh Vũ nên Nhược Di
mới tránh được một kiếp nạn, cuối cùng đem nàng ta giấu trong Đắc Tiên viện.
Vậy mà Mục Tiểu Văn ngang nhiên xông tới đó, bị Nhược Di xếp đặt nên mới có cái
chuyện bị bỏ tù lần nọ.
Sự hiện diện của Thôi Minh Vũ vừa hay nhắc nhở Mục
Tiểu Văn, thân thể nàng vốn là ác ma, công việc chính là ức hiếp thiếu nữ thiện
lương. Cái này là một vết nhơ, rất khó mà tẩy sạch được.
Vốn tưởng rằng yêu nghiệt có thân phận thần bí, cho dù
hai người không trở thành bạn tốt thì cũng sẽ không dính tới cái hào khí của
phủ nhị hoàng tử kia.. Vậy mà… nhiễu lai nhiễu khí.. có ác duyên thật..
Nàng vốn là ác nữ sao? Nàng thầm nghĩ, bản thân mình
là một người thích ngồi ở nhà xem ti vi, chơi vài trò chơi, có gặp phải người
ăn to nói lớn hung dữ thì chỉ biết kinh hãi run sợ mà tránh xa ra.. người như
vậy mà cũng có lực hại người sao? Vẫn là cái địa vị này mới là cái chính…
Tới thời đại này, nàng đã tận lực đem mọi thứ thu dọn
lại rồi. Nàng không muốn khóc lóc than vãn như mấy nữ diễn viên bi tình trong
ngôn tình, bởi vì, khi họ khóc sẽ có người bên cạnh thương tiếc nhìn chăm chú,
còn nàng thì… không có. Cho nên nàng mới quyết tâm phải trở về, gặp phải chèn
ép thì phải phản kháng, có sai thì dũng cảm nhận lỗi, muốn có tiền thì nhất
định phải chăm chỉ làm việc.. Nàng phải tích cực mà đối diện tất thảy. Như vậy
vẫn chưa đủ hay sao?
Ánh mắt Mục Tiểu Văn trở nên ảm đạm nhìn xuống, bàn
tay nắm lấy chiếc chén cũng trở nên vô lực.
- đột nhiên ta nhớ là chưởng quỹ có cho ta một số
việc.. ta phải đi một chút. – Mục Tiểu Văn đứng dậy, miễn cưỡng, áy náy cười rồi
vô lực mà đi ra ngoài.
Sau lưng không có thanh âm. Khinh Phong có chút kinh
ngạc, nhìn theo bóng Mục Tiểu Văn rời đi.
May mắn là nàng còn có người gọi là bằng hữu. Nhưng…
chỉ là hữu tình, không phải là lý do mà có thể che chở. Ở nơi này, mỗi một nữ tử đều có người che chở, còn nàng.. nàng tới khi nào
thì mới có đây?
Đi nh