
xem
qua vỏ ngoài cùng chút để ý tâm tư Lan phi là có thể khẳng định được nó chính
là xuân dược, không thể nghi ngờ.
Lan phi đối với hoàng tử thối kia thật đúng là mê đắm
điên cuồng mà!
Trong lòng nàng bật cười, tay nhanh nhẹn vươn ra lấy
chiếc bình sứ kia, đổ một chút vào trong chiếc chén nhỏ. Đó chính là cái chén
mà Lý Vân Thượng vừa dùng qua, không có gì là ngoài ý muốn, chỉ là đổi một
chiếc chén khác mà thôi.
- Bẩm nương nương, nô tỳ đã lấy hết “mê tình hương thảo”, xin mời nương nương dùnghữu hiệu.
Hai người bọn họ đi ra, nhìn qua là biết được họ vừa
có một phen liếc mắt đưa tình mãnh liệt lắm.
- Lui ra đi! – Lan phi phất tay phân phó.
- Dạ! – Mục Tiểu Văn cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài. Đi
tới cửa nàng không nén nổi một trận hứng thú, một người ôm bụng, một người dục
hỏa thiêu đốt.. có chuyện hay xem rồi.
Mục Tiểu Văn trốn trong một góc tối cách đó không xa,
hưng phấn mà chú ý động tĩnh bên trong phòng.
Nhân lúc đi ra ngoài đóng cửa lại, Mục Tiểu Văn tiện
đường trốn ở phía sau cánh cửa, kiên nhẫn mà chờ đợi trò hay sắp diễn ra.
Nhưng trong phòng vẫn một mực vang lên những lời ngon
tiếng ngọt. Nhất là Lý Vân Thượng, thanh âm âm ái, tựa hồ đem hết toàn lực mà
sủng ái Lan phi. Cái loại ngữ điệu mê hoặc lòng người này thật sự Mục Tiểu Văn
không cách nào tưởng tượng, làm sao mà thể hiện ra được bên ngoài khuôn mặt?
Trong lòng nàng lại bắt đầu nổi lên bực dọc với Lý Vân
Thượng, nghe mấy lời kia thôi mà mặt đã đỏ tới mang tai, khó tránh khỏi tò mò,
thậm chí trong lòng chợt sinh ra một tia khó chịu. Nếu như Lý Vân Thượng cũng
dùng cái khuôn mặt kia đối với nàng thật không biết được sẽ có cái dạng tình
cảnh gì đây?
Tâm tư một trận xao động, nàng chậm rãi bình tĩnh lại,
thở dài, ngồi chồm hổm xuống, dựa lưng vào tường.
Không khí ở cổ đại không hề ô nhiễm nên ánh trăng sáng
quắc trông như được treo lên trong bầu trời đêm cao hút vậy. Thỉnh thoảng có
cơn gió nhẹ hây hẩy thổi qua, đêm thanh tĩnh, còn có thể nghe được cả tiếng lá
cây sàn sạt.
Chỗ ở của Lan phi được bố trí thật là tinh xảo chu
toàn.
Mục Tiểu Văn dựa tường nhìn quanh, đây vốn là một mảnh
hoa viên nho nhỏ, bên trong được trồng rất nhiều loài hoa đắt tiền, kiến trúc
rất tinh xảo, vây quanh bốn phía là các phòng ốc.
Ở bên ngoài lại là một mảnh hoa viên lớn hơn. Có đình
bàn, có lầu các, có phòng chơi nhạc, có chỗ ở của các nha hoàn. Mà Lan phi trụ
trong một tiểu viên, giống như là bồng lại tiên đảo trong mộng ảo, tiên nữ bị
vây chặt trong đó.
Tiếp tục bên ngoài là một cụm hồ. Hồ nước xanh biếc
dập dờn bồng bềnh, bắc qua là một cây cầu nhỏ trắng muốt cong cong. Tiếp đó
chính là Hinh viên, cách không xa là chỗ ở của các phi tử khác, rồi tới chỗ ở
của nha hoàn.. rồi tới….
Chính là Vu cư.
Nói không ngoa thì phủ nhị hoàng tử có thể so với
hoàng cung vậy. Vu cư của nàng ở cách rất xa, giống như một hòn đảo hoang nằm
bên ngoài, không thuộc về phủ nà>Cũng như thân thể của hắn có phần giống
nhau, tựa hồ chưa bao giờ dung nhập.
“Hả!”. Trong phòng vang lên một tiếng kinh hô. Thanh
âm truyền vào tai Mục Tiểu Văn khiến nàng giật thót, nàng phát hiện chính mình
vừa rồi không tự chủ được mà suy nghĩ miên man quá.
Hai tròng mắt nhanh chóng tập trung, bắt chính mình
phải quan tâm tới chuyện trước mắt. Mục Tiểu Văn lùi lại nép trốn vào chỗ tối
bí ẩn, nghe thấy Lan phi nói gì đó rồi thấy nàng ta vội vã đi ra, nhìn quanh
nhìn quất, giống như là đang tìm nha hoàn. Nhưng hôm nay là ngày nhị hoàng tử
lại đây nên các nha hoàn đã sớm quay về phòng nghỉ. Đây cũng chính là một lý do
để cho Mục Tiểu Văn thuận lợi hành động.
Bất quá, bây giờ Lan phi không biết tìm người làm sao,
cảm giác khó chịu ập đến làm cho nàng ta trực tiếp chạy đến chỗ cần đến. Chỉ
chốc lát, Lan phi quay trở về, sắc mặt có vẻ tái nhợt. Còn chưa nói được hai
câu thì lại chạy ra.. rồi trở về… rồi lại chạy ra… Nàng cứ chạy đi chạy về như
vậy, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt tiều tụy. Sự tĩnh lặng ban đêm hoàn toàn bị
phá tan.
Che giấu không được
rồi!
Nhìn thần sắc Lý Vân Thượng vẫn ôn hòa như cũ còn Lan
phi thì xấu hổ không chịu nổi, mà có muốn tránh cũng tránh không được, cuối
cùng đành trốn ở một nơi nào đó chờ hoàn toàn giải quyết xong đã.
Mục Tiểu Văn rốt cuộc nhìn không được mà bụm miệng
cười. Thấy Lan phi một hồi lâu không có xuất hiện, nàng liền đứng thẳng dậy đi
xem thử tên hoàng tử thối kia thế nào.
Phía cửa sổ, bóng một người động, tiếp cận gần một
chút. Mục Tiểu Văn chỉ có thể nhìn thấy cái bàn phía đối diện với cửa sổ.. Tên
hoàng tử thối kia không có ngồi bên bàn.
Mục Tiểu Văn dời phía cạnh cửa, men theo tới cánh cửa
khép hờ nhìn vào, cẩn thận đánh giá một chút.. Trong phòng không có một người
nào.. Chẳng lẽ là ở phòng trong?
Nàng đánh bạo đưa đầu vào dò xét, chỉ kịp cảm thấy bờ
vai bị đè xuống, còn chưa có kịp kinh hô thì bên tai vang lên một trận thanh
âm. Có người đem nàng ném tới ghế, ngay sau đó nhanh như chớp dùng tay bóp lấy
cổ nàng.
Không cần nhìn cũng biết đó chính là Lý Vân Thượng.
Thình lình xảy ra biến cố l