
gười.
Bước
chân Nguyệt Vô Thương dừng một chút, trong mắt thoáng qua ánh sáng không biết
tên, ngay sau đó khóe miệng cong lên độ cong yêu nghiệt, chậm rãi bước đi về
hướng Phong Hồi Tuyết.
Ánh
mắt của Phong Hồi Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô
Thương, nụ cười trên mặt ấm áp nhu hòa, đợi Nguyệt Vô Thương đi tới trước mặt,
mỉm cười nói: "Đa tạ vương gia chiếu cố Nguyệt Sắc, Dạ bá bá nói Nguyệt
Sắc bướng bỉnh, khẳng định đã làm cho Vương gia thêm không ít phiền toái."
Nói
xong liền đưa tay ra, muốn nhận lấy người trong ngực Nguyệt Vô Thương, Nguyệt
Vô Thương nhẹ nhàng lẩn tránh, trong mắt phong tình uyển chuyển, thanh âm mềm
mại mị hoặc nghe cảm động: "Vui vẻ chịu đựng!"
Phong
Hồi Tuyết tự nhiên thu tay về, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đi
lên xe lập tức, miễn cưỡng nói: "Ta thấy Sắc Sắc ở trong lòng ta ngủ say
sưa, hay là ta ôm nàng trở về tướng phủ là được”.
Phong
Hồi Tuyết lơ đễnh, sau đó lên xe ngựa, ngồi vào đối diện Nguyệt Vô Thương, trên
mặt vẫn là nụ cười làm cho người ta như tắm trong gió tươi mát. Trong lòng có
chút tự giễu, hắn bất quá là quan tâm nàng thành thói quen.
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng tươi hơn, trên mặt Phong Hồi Tuyết
lại vẫn là nụ cười ấm áp đó, trong lúc nhất thời trừ Dạ Nguyệt Sắc thỉnh thoảng
phát ra mê sảng, thỉnh thoảng động động, hầu như không có tiếng vang khác.
Trong
xe ngựa cứ cười cho đến tướng phủ. Dạ Thiên đang ở tại cửa ra vào ngẩng đầu
nhìn lên, nhìn thấy xe ngựa trở lại, trong nội tâm vui vẻ, lần này chế tạo một
cơ hội, tuyệt hảo a. Chỉ trông mong Phong hiền chất cùng Sắc nhi có thể
vừa ý lẫn nhau, ông cũng có thể sớm ngày bồng cháu.
Khóe
miệng nở nụ cười giảo hoạt, vào lúc Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài,
trong nháy mắt sụp xuống, Cẩm Nguyệt vương gia này một ngày cũng quá rỗi rãnh
đi. Chuyện như vậy cũng làm phiền hắn tự mình làm?
"Vương
gia!" Dạ Thiên đi tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, đưa tay muốn nhận lấy Dạ
Nguyệt Sắc, "Tiểu nữ bướng bỉnh, cho Vương gia thêm phiền toái, mong rằng
Vương gia thông cảm nhiều hơn!"
"Ta
thấy Sắc Sắc, như thế ngủ không thoải mái, không bằng. . . . . ." Nguyệt
Vô Thương chớp chớp đôi mắt hoa đào, khẽ nhìn lướt qua Dạ Thiên, Dạ Thiên lập
tức nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô Thương , quả nhiên là trông thấy nữ
nhi bảo bối của ông lúc này khẽ cau mày, kết quả là người nào đó cưng chiều nữ
thành si, lập tức nói: "Làm phiền, Vương gia đem Sắc Sắc ôm trở về phòng!"
Nguyệt
Vô Thương đi ở phía trước hơi khẽ cong môi một cái, tâm tình vui sướng ôm Dạ
Nguyệt Sắc hướng đi vào phía trong viện, dáng vẻ vô cùng sành sỏi, thấy thế Dạ
Thiên ở phía sau vô cùng sửng sốt. Người không biết còn tưởng rằng đây là hậu
viện của Cẩm Nguyệt Vương phủ đấy.
Nguyệt
Vô Thương quen cửa quen nẻo tìm được phòng của Dạ Nguyệt Sắc, đẩy cửa
vào, chính xác không có lầm, đem Dạ Nguyệt Sắc bỏ vào trên giường, nào ngờ lúc
này Nguyệt Sắc câu cổ của Nguyệt Vô Thương, không chịu buông tay. Nụ cười nơi
khóe miệng Nguyệt Vô thương càng lớn hơn, nhìn Dạ Thiên khổ sở đứng ở bên
giường.
Dạ
Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo tay
Dạ Nguyệt Sắc, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc càng ôm chặt, căn bản kéo không nhúc
nhích, ngược lại đem cổ của Nguyệt Vô Thương kéo đến gần hơn , Nguyệt Vô Thương
thấy Dạ Nguyệt Sắc bởi vì bất mãn Dạ Thiên lôi kéo, khẽ cong đôi môi đỏ
mọng lên, động tác lơ đãng này khiến ánh mắt của Nguyệt Vô Thương híp một cái.
"Sắc
Sắc, buông tay!" Dạ Thiên hiền lành cưng chiều nhẹ nhàng nói một
tiếng, thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc không hề nhúc nhích, khẽ nhíu nhíu mày, đang
chuẩn bị chọn lựa các biện pháp khác.
Nguyệt
Vô Thương đưa ngón tay trắng nõn thon dài hướng nách Dạ Nguyệt Sắc chọc nhẹ một
chút, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nhíu nhíu mày, bất mãn buông cổ của Nguyệt Vô Thương
ra. Nguyệt Vô Thương khẽ cong khóe môi, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào chớp
nhanh chóng, hướng về phía Dạ Thiên nói: "Xem ra Sắc Sắc rất thích ta
nhỉ!"
Dạ
Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng oán thầm. Nhìn Dạ Nguyệt Sắc
trong giấc mộng như cũ không phát giác gì, khẽ thở dài một lần nữa. Nhìn lại
Phong Hồi Tuyết thủ lễ đứng ở cửa, lắc lắc đầu, có lúc quá mức quân tử, thụ
động là không được.
Phong
Hồi Tuyết nghe lời nói của Nguyệt Vô Thương, khóe miệng nở nụ cười khổ, gió mùa
hạ thổi nhẹ, mang theo chút ẩm ướt khó chịu.
. . .
. . .
Bên
kia, Nguyệt Lưu Ảnh lôi kéo Vương Duẫn, ở phủ Tứ hoàng tử uống rượu. Nguyệt Lưu
Ảnh nằm nghiêng ở trên Lan can trong phủ "Lãm Nguyệt đình" ,
xách theo bầu rượu, phóng khoáng đổ vào miệng, vừa lẩm bẩm mà nói:
"Duẫn Chi, tới ăn mừng với ta, Khuynh nhi nói muốn gả cho ta!"
Mắt
say lờ đờ mông lung Nguyệt Lưu Ảnh hướng về phía Vương Duẫn ngồi vừa
uống, giơ cao bầu rượu, rượu rưới vào trong miệng, không biết vị như thế nào,
theo chiếc cằm xinh đẹp, uốn lượn xuống cổ, ướt áo.
"Đúng,
ăn mừng. . . . . . Nấc. . . . . ." Vương Duẫn một tay chống đầu, vừa uống
rượu, lẩm bẩm nói: "A Ảnh a, ngươi nói