
Thương, khuôn mặt nhỏ
nhắn bị rượu hun nóng, hung tợn tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, giọng nói
hung hãn nói: "Không nên cử động, nếu không đại gia không khách khí với
ngươi!"
Khóe
mắt Nguyệt Vô Thương giật giật, nụ cười trong mắt đột nhiên tràn ngập, khóe môi
cong lên, đè thấp giọng nói vô cùng đoạt hồn người, mị hoặc nói: "Ồ, đại
gia ngài muốn làm gì?"
Giọng
nói không chút để ý kia, rõ ràng chính là đang trêu cợt nàng. Dạ Nguyệt Sắc
nhìn dung nhan vốn đã yêu nghiệt trước mắt, hiện tại lại bày ra mị thái mê hoặc
người , lấy tay nâng chiếc cằm đường cong lưu loát, cánh môi mềm mại của Nguyệt
Vô Thương lên, thật mềm mại, giống như kẹo đường. Nào ngờ lúc này tên yêu
nghiệt nào đó khẽ vươn lưỡi, liếm môi một cái.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời kích động, phóng khoáng mà nói một tiếng: "Đại gia ta
muốn hôn ngươi!"
Cuối
cùng không thể kiềm chế trước sự hấp dẫn của tên yêu nghiệt kia, Dạ
Nguyệt Sắc đem môi che ở trên môi Nguyệt Vô Thương, vươn lưỡi liếm liếm,
trong đầu nhất thời xuất hiện cảnh tượng người nào đó tự tay dạy kỹ thuật hôn.
Đầu
lưỡi mang theo mùi thơm ngát của Hoa Lê, không có chút kinh nghiệm gì hôn loạn
trên môi Nguyệt Vô Thương một trận dường như cảm thấy chỉ là liếm liếm
còn không đủ, thu hồi đầu lưỡi, ngậm cánh môi mềm mại kia , bắt đầu mút
vào, mút mút, lại cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, trong đầu lại không
nhớ nổi cảnh tượng đích thân Nguyệt Vô Thương dạy dỗ hôm đó, tức
giận cắn cắn vật mềm mại trong miệng.
Ánh
sáng trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn đầy vẻ thương yêu sủng nịch, cưng chiều
nhìn tiểu nữ nhân đang ngốc nghếch hôn hắn, hướng dẫn từng bước, khẽ há
miệng ra, Dạ Nguyệt Sắc thử đem đầu lưỡi thăm dò đưa vào"Hang sói"
không biết tên này, ở bên trong thám hiểm tất cả mọi ngóc ngách, càng tức giận
tiến một bước, tự nhiên cùng hàm răng Nguyệt Vô Thương đụng phải cùng nhau, Dạ
Nguyệt Sắc không chơi nữa, chuẩn bị rút về.
Có
điều người nọ há có thể để cho nàng như ý nguyện, đầu lưỡi linh xảo khẽ
chuyển, ngậm lấy cánh môi còn thơm hương hoa Lê kia, tận tình thưởng
thức. Một con sói xám thỏa mãn thở dài một cái, quả nhiên rượu ngon nhất
trên đời chính là uống từ chiếc miệng thơm ngọt này đây, lúc này Lê Hoa Túy đột
nhiên đặc biệt thơm ngọt.
"Ưm.
. . . . . Ưm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy phổi nghiêm trọng thiếu
dưỡng khí, bắt đầu đẩy Nguyệt Vô Thương, trong miệng phát ra tiếng nỉ non kháng
nghị, khiến Nguyệt Vô Thương càng thêm muốn ngừng mà không được.
Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ, chỉ có thể tham lam hô hấp khi người nào đó vừa hơi
nhích ra một chút. Cho đến khi hô hấp của hai người cũng rối loạn, Nguyệt Vô
Thương vẫn còn chưa hết tham luyến, hôn liên tục lên môi nàng, rồi mới thả nàng
ra.
Dạ
Nguyệt Sắc cả người như nhũn ra, ngã vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, hổn hển
hít lấy không khí, thở xong, men say càng hơn, cách y phục của Nguyệt Vô
Thương ở trước ngực cắn một cái.
"Ưm.
. . . . ." Nguyệt Vô Thương hít vào một hơi, trong mắt ám trầm một mảnh,
trên tay vừa dùng lực đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cổ họng khàn khàn
nói: "Đừng lộn xộn!"
Dạ
Nguyệt Sắc ở trong ngực Nguyệt Vô Thương khẽ cọ cọ, giọng của nàng mang theo ba
phần ủy khuất, ba phần lên án giọng , buồn buồn nói: "Ngươi câu dẫn người
ta!"
"Ta
không đúng!" Nguyệt Vô Thương chậm rãi thu bớt lửa tình, trong mắt u
ám dần dần thở bình thường, tràn ra nụ cười, bình thản nhận lỗi, không
chút để ý, không có thành ý như vậy.
Người
nào đó không yên, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương tiếp tục cọ xát không
ngừng, thấy không mở ra được chút nào, tiếp tục lên án nói: "Ngươi còn hôn
người ta!"
"Lỗi
của ta!" Khóe miệng nụ cười càng đậm, trong mắt cưng chiều sâu hơn, ngăn
lại ý đồ lộn xộn của Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng nói.
"Ta
mặc kệ!" Thanh âm ủy khuất buồn bực của Dạ Nguyệt Sắc nói, tiếp tục
cọ loạn.
"Vậy
nàng muốn như thế nào?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hỏi, tựa hồ căn bản
không đem kháng nghị của Dạ Nguyệt Sắc để ở trong mắt, nếu như nàng muốn câu
dẫn hắn hoặc là hôn trở lại, hắn cũng tùy thời phụng bồi.
"Ngươi
không có thành ý!" Dạ Nguyệt Sắc buồn buồn nói, vẻ lên án đắc ý trần
trụi như vậy, hàm răng còn cố chấp cắn cắn y phục Nguyệt Vô Thương .
"Ừ."
Nguyệt Vô Thương sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc , thản nhiên nói, khóe mắt đuôi
mày đều tràn đầy nụ cười, so với lúc trước ít đi phần hư vô mờ mịt, thêm ôn nhu
chân thật.
"Ngươi
khi dễ người ta!" Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương uốn
cong lại, đôi mắt mông lung men say lóe lên ánh nước mơ màng, răng khẽ cắn môi
dưới, mặt ủy khuất.
Ngọn
lửa cố đè nén nơi đáy mắt của Nguyệt Vô Thương lại lần nữa nổi trên mặt nước,
nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc lúc này, thậm chí ngay cả tâm cũng khẽ rung động mấy
lượt.
Lần
nữa ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, cản trở ánh mắt làm cho hắn rung
động, cổ họng trầm thấp ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: "Ừ, nàng muốn
thế nào cũng được”.
Dạ
Nguyệt Sắc lúc này khéo léo an tĩnh tựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, yếu ớt
nói: "Ngươi không phải gạt ta chứ?"
"Ừ."
Nguy