
n vội trốn ra
phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết, loại hành động bịt tay trộm chuông này
rơi vào trong mắt người nào đó, khóe miệng nâng lên một đường cong tà ác. Rất
tốt!
Tần
Khuynh nhìn Nguyệt Vô Thương, trong mắt trừ mê luyến của quá khứ, còn lộ ra ánh
sáng mịt mờ, một loại tình thế bắt buộc quyết tâm.
Ánh
mắt mọi người không đồng nhất, Phong Hồi Tuyết hướng về phía Nguyệt Vô
Thương khẽ cười nhẹ, coi như là chào hỏi, Nguyệt Lưu Ảnh tâm bất cam tình bất
nguyện kêu một tiếng hoàng thúc.
Ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương quét một vòng những người ở chỗ này, trực tiếp bỏ qua
Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Phong Hồi Tuyết cười cười. Dạ Nguyệt Sắc lúc ánh
mắt của Nguyệt Vô Thương quét tới, né tránh ra phía sau lưng của Phong Hồi
Tuyết lần nữa, vậy mà phát hiện người nọ căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn nàng
một cái, nhất thời kích động, cảm giác nàng không có tồn tại như vậy?
"Lúc
này trời sắc còn sớm, Duẫn Chi đã chuẩn bị cần câu, mọi người trước tiên có thể
đi câu cá, lúc tối có thể nướng được rồi!" Vương Duẫn nhìn không khí lúc
này có mấy phần kỳ quái, mở miệng nói.
Tần
Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh đương nhiên cùng đi, Vương Duẫn mặt chờ mong nhìn Dạ
Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Dạ tiểu thư, có muốn cùng Duẫn Chi đi câu cá hay
không?"
Dạ
Nguyệt Sắc len lén liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, phát hiện trên mặt người
kia vẫn nở nụ cười hoà thuận vui vẻ, đường cong tà khí nơi khóe miệng ,
đang bình tĩnh nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy cả người rét
run, nhìn Vương Duẫn, ngượng ngùng cười nói: "Ta không thích câu cá!"
"Vậy
chúng ta đi ra ngoài ngắm phong cảnh?" Vương Duẫn trong nháy mắt có chút
thất vọng, trong nháy mắt lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc mặt như ánh nắng mặt
trời rực rỡ nói.
Dạ
Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, xem phong cảnh gì chứ! Ngượng ngùng nói với Vương
Duẫn: "Duẫn Chi, ta thích ăn cá, nhưng mà ta lại không thích câu cá.
. . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mặt mong đợi nhìn Vương Duẫn, nghe hiểu được
chưa, ngươi mau đi câu cá đi!
"Tốt
lắm! Ta đi câu!" Vương Duẫn mặt cao hứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó thấy
người sau gật đầu một cái, hưng phấn đi câu cá.
Dạ
Nguyệt Sắc ngượng ngùng từ phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết đi ra, nhìn
về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt ~ thật khéo a, ngươi cũng ở
nơi đây. . . . . ."
"Khéo
sao?" Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, nhưng hắn là nhằm về phía nàng
.
"Ha
ha. . . . . . Các ngươi cứ tự nhiên nhé, ta đi ngắm phong cảnh!" Dạ Nguyệt
Sắc thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu như có như không của Nguyệt Vô Thương rơi
xuống trên người của nàng, đột nhiên lần nữa liên tưởng đến chuyện cường hôn
hắn hôm đó,một nụ hôn mười triệu lượng bạc a, trốn là chắc ăn nhất!
Nói
xong chạy nhanh như chớp, chỉ sợ Nguyệt Vô Thương sẽ gọi nàng dừng lại.
Lưu
lại hai ánh mắt sắc bén, Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, "Phong công
tử cũng tự nhiên, Bổn vương cũng đi ngắm phong cảnh!"
"Vương
gia mời!" Phong Hồi Tuyết đáp lại bằng nụ cười ôn nhuận, vẻ mặt lạnh nhạt
tự nhiên.
Hai
người gật đầu lẫn nhau một cái, đồng thời xoay người đưa lưng về phía đối
phương, vẻ mặt lập tức thay đổi, một người ánh mắt tối sầm lại, một người trong
mắt mỉm cười, lưng quay về phía hồ.
Dạ
Nguyệt Sắc thấy đi xa, vỗ vỗ ngực, thở hổn hển hai cái, tự lẩm bẩm: "May
mà chạy trốn mau!"
"Nhìn
thấy ta liền chạy, chẳng lẽ dáng dấp người ta thật không vừa mắt như vậy?"
Thanh âm sâu kín từ phía sau lưng truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc sợ hết hồn, kêu khẽ
một tiếng, đột nhiên xoay người lại.
Đập
vào mắt chính là khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt
Sắc nhìn thật kỹ, thậm chí ngay cả một lỗ chân lông, một chút tỳ vết nào cũng
không có.
"Thì
ra là trong mắt của Sắc Sắc, dáng dấp người ta lại không vừa mắt Sắc Sắc như
thế!" Thanh âm u oán của Nguyệt Vô Thương vang lên, đem Dạ Nguyệt Sắc thu
suy nghĩ lại , nhìn người nào đó xinh đẹp đến mức hết thuốc chữa, đang ai oán
giống như oán phụ bị chồng ruồng bỏ.
"Không
có không có! Nguyệt Nguyệt rất đẹp!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng phủ nhận, vừa
nói vừa khoát tay.
Nguyệt
Vô Thương trong mắt nụ cười lóe lóe, tiếp theo sâu kín hỏi: "Đó là ta xinh
đẹp, hay là mỹ nhân ca ca xinh đẹp hơn?"
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc khổ sở, cái này mỗi người mỗi vẻ, nhưng nhìn đến mặt người trước
mắt, tia đạm trong mắt ảm, trong mắt vẻ giảo hoạt thoáng hiện, nhất thời
chân chó nói: "Nguyệt Nguyệt xinh đẹp nhất!"
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương nở rộ, đem đôi môi hoa đào mềm mại, khẽ
đặt một nụ hôn nhẹ nhàng bên khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc , ngay sau đó rời
đi, hài lòng nhìn người đã ngây ngô chết sững, nói một tiếng: "Vậy sau này
không cho phép gọi hắn là mỹ nhân ca ca nữa!"
"Vậy
ta gọi hắn là gì?" Dạ Nguyệt Sắc phản xạ có điều kiện nói. Gọi mỹ nhân ca
ca, không phải là tương đối thân thiết sao?
"Hắn
không có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng Dạ
Nguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống như
gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
Nguyệt
Vô Thương hài