
trước lúc
nhìn thấy hắn, cũng không thèm liếc hắn một cái. Nguyệt Lưu Ảnh thu hồi
ánh mắt , không nhìn Dạ Nguyệt Sắc nữa.
“Bách
Lí Pha là nhà ngươi à, chỉ cho phép ngươi tới?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Tần
Khuynh, khinh thường nói. Sớm biết có Hồ Ly Tinh ở chỗ này, nàng cũng không tới,
tránh cho dính một thân mùi khai.
Trên
mặt Tần Khuynh trong nháy mắt thoáng qua một tia âm trầm, đột nhiên cười, từ từ
đứng dậy, yểu điệu đong đưa đi đến bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, mỉm cười nói: “Hôm
nay chúng ta lấy Cầm kết bạn lần nữa, nếu Dạ tiểu thư tới, không ngại thi cùng
nhau!”
Nói
xong liền có gã sai vặt mang đến một chiếc bàn thấp, bày đàn lên, Tần Khuynh
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trên mặt tràn đầy nụ cười chân thành: “Dạ tiểu thư chính là
hòn ngọc quý duy nhất trên tay Dạ tướng gia, xuất thân danh môn, nói vậy Cầm Kỳ
Thư Họa, trình độ khắp mọi mặt tất nhiên không ai bì kịp rồi, nếu Tần Khuynh đã
lên tiếng mời, không biết chúng tôi có vinh hạnh nghe một khúc của Dạ tiểu thư
hay không?”
Dạ
Nguyệt Sắc nghẹn miệng, kinh thành nhân sĩ sợ rằng không ai không biết, Dạ
Nguyệt Sắc không học vấn không tài cán gì, cả ngày đi theo Nguyệt Lưu Ảnh chạy
khắp nơi! Lúc này lấy xuất thân danh môn tới dọa nàng, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc
cảm thấy buồn cười cho mưu kế này của Hồ Ly Tinh , muốn xem nàng bêu xấu,
không có cửa đâu!
“Ta
sẽ không!” Dạ Nguyệt Sắc liếc liếc về thanh cầm trên bàn, chẳng hề để ý
mà nói.
“Nghĩ
rằng Dạ tiểu thư dù sao cũng là danh môn khuê tú, con của Tể Tướng đương triều
làm sao lại sẽ không biết đánh đàn!” Tần Khuynh cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ là Dạ tiểu thư cảm thấy thân phận của chúng tôi không đủ tư cách nghe
tiểu thư đánh đàn?”
Ngay
sau đó đổi lại là vẻ điềm đạm đáng yêu muốn rơi lệ,
“Tần
Khuynh tự biết xuất thân của mình không thể sánh bằng Dạ tiểu thư, nhưng Ảnh
dầu gì cũng là đương kim Tứ hoàng tử. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, kỹ thật diễn này, nói biến sắc mặt liền thay đổi
mặt!
Nguyệt
Lưu Ảnh có chút phiền lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt của Dạ Nguyệt
Sắc cứ như không hề có hắn tồn tại, làm cho hắn không khỏi có chút phiền não.
“Biết
thân phận chính ngươi không kịp bản tiểu thư là tốt rồi!” Dạ Nguyệt Sắc thản
nhiên nói: “Đã như vậy, tại sao còn đòi nghe bản tiểu thư đánh đàn, về phần nếu
nói Tứ hoàng tử. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh ở một bên, trong lòng thầm mắng đồ
Lesbian, mím mím môi, tiếp tục nói: “Đừng nói bản tiểu thư sẽ không đàn, cho dù
có đàn cũng sẽ không đàn cho hắn nghe!”
Thật
ra thì Dạ Nguyệt Sắc rất muốn nói đàn gảy tai trâu nghe sẽ không hiểu, nhưng
rút kinh nghiệm bị dạy dỗ lần trước, nàng tiểu nữ tử co được dãn được lựa
chọn đường cong cứu quốc.
Sắc
mặt Tần Khuynh khó chịu một trận, không nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc lại sẽ lớn lối
ương ngạnh trước mặt mọi người như thế, còn dám nói nàng ta…, nói thân phận
nàng ta thấp xuống, đây giống như một bạt tai đánh vào trên mặt của nàng ta.
Tròng
mắt lập tức tràn đầy ngấn lệ, dáng vẻ như hoa lê thấm đẫm nước mưa, chỉ nhìn
Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh lại cảm thấy đau lòng, đem Tần Khuynh kéo ra
phía sau, liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phiền lòng nôn nóng nói: ” Nữ đức của
Nguyệt quốc, nữ nhân lấy hiếu kính cha mẹ chồng đó chính là hiền, lấy phu làm
lương, cô nương gia dịu dàng thùy mị đó chính là thục, lấy phẩm chất tốt đẹp đó
chính là đức, bốn chữ Hiền, Lương, Thục, Đức này, Dạ tiểu thư ngược lại không
hề học được chút gì!”
Dạ
Nguyệt Sắc kích động, mặt phẫn hận nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, mẹ kiếp đồ
Lesbian! Trên gương mặt lê hoa đái vũ của Tần Khuynh lộ ra nụ cười đắc ý.
Như
thế chính là mắng Dạ Nguyệt Sắc vô tài vô đức, cùng hiền lương thục đức không
chút nào dính dáng! Mọi người âm thầm cười khúc khích.
“Đầu
tiên, bản tiểu thư chưa xuất giá, tại sao xem phu quân là trên hết; thứ hai,
cũng y như thế, sao lại so sánh cha mẹ chồng ở đây; thứ ba, bản tiểu thư thân
là tiểu thư của tướng phủ, không giống những cô gái ở thanh lâu cần dựa vào
đánh đàn kiếm miếng cơm ăn; thứ tư, cô gái không có tài mới là đức, chẳng lẽ Tứ
hoàng tử tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác, trên thông thiên văn dưới rành
địa lý, lại chưa nghe nói qua?” Dạ Nguyệt Sắc nói xong khiêu khích nhìn Nguyệt
Lưu Ảnh.
“Ngươi.
. . . . .” Tần Khuynh sắc mặt đại biến, đây không phải là chửi xiên chửi xỏ
nàng là cô gái thanh lâu sao! Trong đôi mắt tiết ra ác độc, hận không đem
Dạ Nguyệt Sắc lột da hủy cốt mới có thể giải hận được, nước mắt từ từ tràn ra,
cắn môi dưới, yếu ớt kêu một tiếng: “Ảnh!”
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc cùng hắn đối nghịch khắp nơi, tâm tình phiền não
hơn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Dạ Nguyệt Sắc, ngươi muốn dùng chiêu lạt mềm buộc
chặt để đùa giỡn đến bao giờ?”
Lạt
mềm buộc chặt? ! Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, con
mắt nào của hắn nhìn thấy nàng đối với hắn lạt mềm buộc chặt rồi hả ?
"Đầu
tiên, bản tiểu thư không muốn đả kích lòng tự tin đã hình thành trong hoàn cảnh
sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đ