
trời không còn sớm, hạ quan sẽ không tiễn
Vương gia rồi !" Hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ thi lễ. Nguyệt Vô
Thương chỉ cười nhạt gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Phong Hồi Tuyết cười, chậm
rãi đi về hướng xe ngựa, vừa lên xe ngựa, hơi nhíu mày một cái, ngay sau đó
cười một tiếng, tâm tình rất tốt trở về Vương Phủ
"Hiền
chất a! Về sau thường tới chỗ ta nhé!" Dạ Thiên ôn hòa cười nói, Phong Hồi
Tuyết này biết gốc biết rễ, cùng Nguyệt Vô Thương bất luận là ở phương diện nào
đều là lực lượng ngang nhau, thật là hai người con rể khó chọn lựa mà.
"Sau
này Hồi Tuyết sẽ quấy rầy Dạ bá bá rồi !" Phong Hồi Tuyết ôn nhuận cười
cười, cáo biệt Dạ Thiên, xoay người sang chỗ khác, nụ cười trên mặt chợt biến
mất, mày kiếm khẽ cau, ngay sau đó cũng cười một tiếng, bước đi.
Dạ
Thiên mặt vui sướng vào phủ, phân phó quản gia giúp Dạ Nguyệt Sắc chuẩn bị bữa
ăn khuya, mang theo bữa ăn khuya đi về hướng phòng của Dạ Nguyệt Sắc.
"Sắc
Sắc!" Dạ Thiên vừa vào cửa liền thấy Dạ Nguyệt Sắc vô lực gục xuống bàn,
mặt lo lắng chạy vội qua, hỏi: "Sắc Sắc, sao vậy?"
"Chưa
ăn no!" Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt mà nói một câu, đầu gục xuống , hữu khí vô
lực nói.
"Biết
mà! Cha mang thức ăn đến cho con đây rồi !" Dạ Thiên cưng chiều sờ
sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói đầy vẻ thương yêu.
"Có
cha thật tốt qúa!" Dạ Nguyệt Sắc nói một câu, vui sướng ăn. Cơm no, liền
mệt nhọc, Dạ Thiên đi về nghỉ ngơi , Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt xong, miễn cưỡng nằm
ở trên giường, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Nửa
đêm canh ba, gian phòng nhiều hơn một người, nhàn nhã tự nhiên giống như
ở trong nhà mình, cởi quần áo, lên giường ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong
đêm tối, ôn nhu lại bắt mắt như vậy.
Ánh
mặt trời lên cao, Dạ Nguyệt Sắc trở mình lật qua lật lại, sờ sờ bên cạnh, lại
phát hiện không có một bóng người, tối hôm qua rõ ràng mình còn ôm soái ca mà!
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, vuốt vuốt, phát hiện không có gì cả, trong lòng
khinh bỉ xoay người nhìn chính mình, ban ngày nhìn nhiều mỹ nam, buổi tối còn
có thể nằm mơ thấy.
“Đỗ
Quyên!” Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng hướng ngoài cửa hô, Đỗ Quyên liền bưng nước
đẩy cửa vào, vừa giúp Dạ Nguyệt Sắc trang điểm, vừa nói: “Tiểu thư, không khí
tốt như thế này, người nên đi chơi thôi!”
Đỗ
Quyên mặt ủy khuất, từ lần trước tiểu thư đụng hư đầu, cũng không mang nàng đi
ra ngoài chơi, nàng đã rất lâu không rời khỏi phủ rồi, vì vậy mặt tha thiết
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ” khí trời thật tốt a, rất ấm áp, tiểu thư có thể đến
Bách Lí Pha ở ngoại ô, nơi đó phong cảnh rất đẹp, đi dạo rất vui!”
“Vui
thật không đó?” Dạ Nguyệt Sắc không có chút nào hứng thú hỏi, miễn cưỡng, không
có động lực gì.
“Dĩ
nhiên, trước kia người rất thích đi!” Đỗ Quyên hưng phấn nói, trước kia Tứ
hoàng tử vào lúc này, cũng sẽ mang theo Tần cô nương, cả đám công tử phong lưu,
con em quan gia đến đó du ngoạn, tiểu thư đương nhiên là thích đi, chỉ bất quá
nàng không dám nói ra, dường như bây giờ tiểu thư không phải thích Tứ hoàng tử
nữa.
“Ờ!”
Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng nói.
“Vậy
có đi không, tiểu thư?” Đỗ Quyên cắm ngọc trâm Dạ Nguyệt Sắc thích nhất lên,
mặt ước mơ nói.
“Đương
nhiên là. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương một chút, nhìn trái
nhìn phải, không tệ không tệ, hài lòng cười một tiếng, nhìn ánh mắt khẩn trương
của Đỗ Quyên, tà ác nói: “Đương nhiên là. . . . . . Muốn đi!”
“Vâng
ạ! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ!” Đỗ Quyên vui sướng lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc, chỉ
sợ nàng đổi ý, đi ra cửa.
Bách
Lí Pha.
Khắp nơi
đều là cỏ cây xanh biếc, đồi núi chập chùng, ở giữa giống như một cái lòng
chảo, ánh mặt trời bị cản một nửa, lúc này ánh mặt trời không gắt, che bớt bóng
râm, nhìn thật đẹp, màu xanh biếc và tiếng nước chảy róc rách từ nơi xa truyền
đến, tầng lớp rõ ràng, làm cho người ta nhìn tâm thần có cảm giác sảng khoái.
Có
tiếng đàn từ xa chậm rãi vang đến, nước suối trong suốt thấy đáy, chậm rãi chảy
xuôi, nơi này hoàn toàn không có phiền não của buổi đầu hè, làm cho người ta
cảm thấy sảng khoái vô cùng, Dạ Nguyệt Sắc kéo Đỗ Quyên vui sướng đến Bách Lí
Pha.
Tiếng
đàn càng gần hơn, Dạ Nguyệt Sắc không phải rất am hiểu những thứ này, nhưng
tiếng đàn này hay thì có hay, nhưng chỉ là hay ở kĩ xảo, chứ vẫn không đạt đến
người cầm hợp nhất, cho nên, Dạ Nguyệt Sắc tò mò đến gần nhìn thử, bàn tay
trắng nõn của Tần Khuynh đang lướt trên phím đàn, mỉm cười ngẩng đầu lên, trên
mặt tất cả đều là nụ cười tự tin, nhưng khi nhìn thấy mặt Dạ Nguyệt Sắc trước
mặt thì hơi đổi, trong mắt không khỏi có tia sáng sắc bén lập lòe, ngay sau đó
nhanh chóng đổi lại nụ cười nhu nhu nhược nhược .
“Ảnh,
đó không phải là Dạ tiểu thư sao?” Tần Khuynh ôn nhu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh đang
ngồi ở bên cạnh nói: “Thật đúng là không biết mệt mà, năm nào cũng theo
đuổi đến Bách Lí Pha này!”
Nguyệt
Lưu Ảnh khẽ cau mày, nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, y phục màu xanh nhạt, tóc búi
cao, trâm gài tóc bằng ngọc bích ánh lên tia sáng mát mẻ xua đi cái nóng của
buổi trưa hè, trên mặt đã không còn vẻ cuồng nhiệt mê luyến năm