Teya Salat
Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327173

Bình chọn: 8.00/10/717 lượt.

của Dạ Nguyệt Sắc, một tay ôm lấy ngang người Dạ Nguyệt Sắc hướng

gian phòng đã sớm chuẩn bị xong, sải chân bước đi.

Mặc

Ly nhìn phản ứng của Nguyệt Vô Thương có chút mang địch ý, có chút kinh ngạc,

lại có chút ủy khuất: “Ta còn chưa nói xong!”

Mặc

Ly nhìn linh tộc thánh vật trong ngực, hắn vốn đang bị Nguyệt Lưu Ảnh đuổi

theo, trong lúc vô tình phát hiện trong Tướng phủ lóe kỳ quang, vừa đi vào liền

phát hiện thánh vật linh tộc đã biến mất gần 20 năm, liền vội vã chạy tới nói

cho Dạ Nguyệt Sắc a, làm sao lại không người chào đón như vậy a.

Bốn

vị mẫu thân nhìn người trước mặt cùng Dạ Nguyệt Sắc dáng dấp cơ hồ giống nhau

như đúc, chẳng qua là lúc này đổi một thân áo khác, liền có chút kinh ngạc hỏi:

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao dáng dấp cùng Sắc Sắc nhà ta giống nhau

như thế?”

Mặc

Ly thấy rốt cuộc cũng có người chú ý đến hắn rồi, liền đi đến trước mặt Nhị

Nương nói chuyện, lập tức thay một bộ mắt người gặp người thích, hoa gặp hoa

nở, mặt vui vẻ nói: “Ta tên là Mặc Ly… Ta cùng nàng dáng dấp rất giống, cái này

phải hỏi lão gia nhà các người mới biết a!”

Bốn

vị mẫu thân ngạc nhiên nhìn Mặc Ly trước mắt, nghe câu nói của hắn có điều ngụ

ý, vì vậy liền đương nhiên suy nghĩ sai lệch, đây là lão gia bên ngoài có con

riêng? Mà xem xét Mặc Ly lại, chẳng qua là mới đại khái 15, 16 tuổi, cũng không

có nghe nói lão gia ở bên ngoài còn có nữ nhân a? Năm đó thời điểm họ đến Tướng

phủ, Dạ Nguyệt Sắc cũng chỉ mới ba tuổi, cho nên bọn họ chưa từng nhìn thấy qua

mẹ ruột của Dạ Nguyệt Sắc, đều là nữ nhân số khổ, bản thân không có hài tử, tự

nhiên biến Dạ Nguyệt Sắc thành khuê nữ ruột.

Cho

nên Mặc Ly không thể nào là con riêng của Dạ Thiên, vậy duy nhất chính là Dạ

Nguyệt Sắc không phải là con của Dạ Thiên! Bốn vị mẫu thân nghĩ đến đây, rối

rít cả kinh. Nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại, phải hay không thì

cưng chiều cũng đã vài chục năm rồi, đâu vì thế này mà giảm đi mấy phần cưng

chiều.



vậy, đoàn người liền dừng ở Vu thành, đợi đêm xuống, sau khi xử lý hết tất cả

sự việc, sẽ cùng nhau đi.

Kinh

thành Nguyệt quốc, trong Hoàng cung.

Chiêu

Đức đế ngồi ở trên long án, nhìn tin tức do khoái mã gửi về, Lâm thành thất

thủ, đại quân Bắc Mạc tiến nhanh vào liên tiếp đánh hạ ba tòa thành trì, mà đứa

con bất hiếu cùng quân giữ Lâm thành toàn bộ tống táng ở sông đào bảo vệ thành.

Chiêu

Đức đế một ngụm máu tươi phun trên điện. Vốn là trúng “Mộc Ngẫu cổ” đã là cực

kỳ hại thân, hiện tại thân thể Chiêu Đức đế đã là nỏ mạnh hết đà.

Lúc

này Tần Khuynh vẫn bị trông coi ở một chỗ vắng vẻ trong cung, thấy

Nguyệt Lưu Ảnh hồi lâu cũng không đến xem qua nàng ta, nàng ta hiện tại mơ

thấy một giấc mộng khủng khiếp, mơ thấy Nguyệt Lưu Ảnh rơi vào trong nước, sau

đó toàn bộ nước đóng thành băng, Nguyệt Lưu Ảnh chết không nhắm mắt, mở to hai

mắt, xuyên thấu qua từng tầng băng, cặp mắt kia mang theo vẻ không cam lòng,

khiến trong đầu Tần Khuynh hiện tại cũng không trở về được. Vì vậy liền bắt đầu

la lối om sòm, chạy đến Cần Chính điện nơi xử lý công vụ.

“Các

ngươi đừng cản ta, ta muốn gặp Hoàng thượng!” Tần Khuynh một tay vươn ra ngăn ở

trước mặt thái giám, hướng bên trong hô: “Ảnh, Ảnh, chàng ra đây gặp ta!”

Tần

Khuynh vừa giãy dụa, vừa hướng bên trong kêu: “Ảnh, chàng ra đây gặp ta đi!”

Chiêu

Đức đế ở bên trong, dùng chiếc khăn tay màu vàng sạch sẽ lau máu tươi bên khóe

miệng, hướng về phía ngoài điện trầm giọng nói: “Để cho ả ta đi vào!”

Tần

Khuynh vừa nghe đến thanh âm bên trong truyền đến, cũng không phải là của

Nguyệt Lưu Ảnh, trong lòng nghĩ về việc Nguyệt Lưu Ảnh xảy ra chuyện cảm giác

càng nồng đậm, mang theo tâm tình bất an, gian nan bước tiếp bước hướng trong

điện đi đến.

Đi

tới trong điện nhìn thấy, Chiêu Đức đế đang ngồi trong điện thì thần sắc nhất

thời đại biến!

“Ngươi

là con gái của Thái phó Tần Viễn Trung?” Chiêu Đức hoàng đế sáng như đuốc nhìn

Tần Khuynh mặt mũi xấu xí đứng trong điện, những thứ này thiết nghĩ đều không

là thứ ả ta nên nhận!

Chiêu

Đức đế đột nhiên lại nghĩ đến Nguyệt Lưu Ảnh rơi xuống sông đào bảo vệ thành,

một chút tin tức cũng không có. Nói lòng hắn hung ác, hắn đã giết nhị hoàng tử,

hôm nay thân mình đã táng vào sông đào bảo vệ thành, để cho huyết mạch duy nhất

Nguyệt quốc của ông ta không còn người nối nghiệp, quả nhiên là lòng dạ độc ác!

“Nô

tỳ, nô tỳ…” Tần Khuynh nhìn Chiêu Đức đế trong mắt bị thống đan vào nhau, trong

lòng đoán không ra ý nghĩ của hắn, ả ta là con gái của tội thần, vốn nên sống ở

Thiên Hương lâu. Nhưng mà hiện tại khuôn mặt đã bị hủy, Chiêu Đức đế đáng lẽ

không thể nhận ra ả ta mới phải, vốn định giấu giếm, nhưng nhìn thấy thần sắc

Chiêu Đức đế tựa hồ có thể thấy rõ tất cả, chỉ có thể lắp bắp trong miệng nói:

“Dân nữ, đúng vậy…”

Chiêu

Đức đế đột nhiên nhớ đến Nguyệt Lưu Ảnh quỳ gối trước ông ta, vì Tần Khuynh

muốn thỉnh cầu ông ta tha cho Tần Viễn, hôm nay người và vật không còn, Nguyệt

Lưu Ảnh đột nhiên không thương ả ta nữa, hơn nữa nữ nhân này! Chiêu Đức đế nhìn

Tần Khuynh trong mắt ló