
ời là chính mình bị ảo giác. Đi theo Nguyệt Vô Thương
đi về hướng cửa lớn của Tướng phủ.
Đã
thấy phụ thân nàng cùng bốn vị mẫu thân đã ở cửa chờ rồi, Dạ Nguyệt Sắc đem
nghi ngờ trong lòng để qua một bên, đi theo Nguyệt Vô Thương vào Tướng phủ.
Dạ
Thiên vuốt vuốt râu, nhìn khí sắc Sắc Sắc nhà ông tựa hồ cũng tốt hơn, hơn nữa
Nguyệt Vô Thương đang che dù, một ống
tay áo của bản thân cũng ướt hơn phân nửa, ngược lại bảo bối nhà ông bình an,
hài lòng gật đầu một cái.
Mới
vừa đến đại đường, Dạ Thiên vuốt râu hướng về phía quản gia đứng ở một bên nói:
"Mang cô gia đi đổi thân áo. . . . . ."
Nếu
gọi là cô gia mà không phải Vương gia, nói rõ là đem Nguyệt Vô Thương xem như
người trong nhà. Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua cánh tay trái trên y phục thấm
ướt, gật đầu một cái, đi theo quản gia đổi quần áo.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Dạ Thiên tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô
Thương đối với bảo bối nhà ông không tệ, chỉ là bất quá con gái của mình tự
mình biết, tật xấu sao lãng này cũng sửa đổi một chút, thần sắc Dạ Thiên rất là
nghiêm túc nói: "Bây giờ tuổi cũng không nhỏ, cũng gả làm vợ người ta
rồi, về sau phải thành ngoan ngoãn một chút, đừng để tùy hứng làm bậy !"
Mới
vừa nghe quản gia nói Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe ngựa liền bỏ lại Nguyệt Vô
Thương chạy về hướng cửa sau Tướng phủ, mưa lớn như thế, vẫn là Nguyệt Vô
Thương cầm dù đuổi theo, chỉ là chính mình che chở cho con gái của ông trước tiên,
con bé này phải dạy dỗ lại
Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hướng về phía Tứ Nương nhà nàng hét lên:
"Tứ Nương, con rất muốn ăn chân giò mẹ làm . . .
. . ."
Tứ
Nương ôn nhu cười: "Tất cả đều chuẩn bị cho con rồi!"
Dạ
Thiên bất đắc dĩ, vẻ mặt tràn đầy cưng chìu nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Thay xong quần
áo Nguyệt Vô Thương đi vào, mặc dù mặc lại áo cũ của Dạ Thiên lúc tuổi còn trẻ,
vẫn tao nhã không giảm, dáng vẻ xuất chúng.
Dạ
Thiên nhìn lại càng hài lòng, ra hiệu cho quản gia để cho Nguyệt Vô Thương mặc
quần áo cũ của hắn, chính là muốn xem thử hắn ta có làm ra vẻ Vương gia như
trong truyền thuyết hay không, hiện thời nhìn giống như là cha mẹ vợ nhìn con
rể, càng xem càng hài lòng.
Nguyệt
Vô Thương ra hiệu quản gia của vương phủ đem quà tặng chuẩn bị đưa vào, đưa cho
Dạ Thiên một bộ quân cờ được chế bằng ngọc lưu ly, sau đó liền tặng hợp ý bốn
vị mẫu thân không ít đồ.
Nguyệt
Vô Thương cười ôn nhu: "Sắc Sắc chuẩn bị thật lâu, nhạc phụ nhạc mẫu thích
là tốt rồi!"
Dạ
Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, tại sao nàng không có quà tặng? Dạ Thiên cùng bốn vị
mẫu thân tự nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc là một người có tính tình gì, đều là vui
mừng nhìn Nguyệt Vô Thương, tuấn tú lịch sự không nói, ý thức thái độ làm người
không tệ, trước đây đối với chuyện Nguyệt Vô Thương đổi kiệu hoa quyết định sẽ
bỏ qua chuyện cũ.
"Cô
gia thích ăn cái gì?" Tứ Nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười hỏi: "Ta kêu
phòng bếp chuẩn bị
Dạ
Nguyệt Sắc có chút thẹn thùng nhìn Tứ Nương, nàng làm sao biết hắn thích ăn cái
gì, khẽ cau mày, chỉ nói một câu nói: "Cái đó, cái đó, hắn không ăn dấm. .
. . . ."
Cùng
lúc đó, Nguyệt Vô Thương nhẹ nói một câu: "Sắc Sắc thích ta đều thích. . .
. . ."
Cặp
mắt ẩn tình, thần sắc ôn nhu cưng chìu thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút
ngượng ngùng, đừng nói là ở nơi nhà mẹ đẻ của Dạ Nguyệt Sắc, lập tức liền bắt
đầu hết sức thích bộ dạng xinh xắn này, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không làm
ra vẻ, mấu chốt là tân lang yêu thương Sắc Sắc nhà họ.
Loại
yêu thích này vẫn kéo dài đến bữa cơm, bốn vị mẫu thân nhiệt tình giúp Nguyệt
Vô Thương gắp thức ăn, hỏi han ân cần, thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng ghen tỵ, ở
dưới bàn, chân đá Nguyệt Vô Thương một cước, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đem
một thủy tinh móng heo cuối cùng gắp đến trong chén Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt
Sắc mới hài lòng ăn cơm .
"Sắc
Sắc, ngươi phải gắp thức ăn cho A Nguyệt. . . . . ." Tam Nương chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép có chút nhìn Dạ Nguyệt Sắc, từ lần trước Nguyệt Vô
Thương cứu Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi xe ngựa sau đó một thân bệnh không dậy nổi,
thân là giang hồ nhi nữ phóng khoáng như Tam Nương, đã coi trọng Nguyệt Vô
Thương từ trong lòng, dù Sắc Sắc nhà nàng lấy thân báo đáp đều không là quá
đáng, hôm nay nhìn lại càng tốt hơn.
Đang
khi nói chuyện, mọi người cũng thân mật không ít, nghe Dạ Nguyệt Sắc gọi Nguyệt
Vô Thương là Nguyệt Nguyệt, mọi người dĩ nhiên là gọi A Nguyệt rồi.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng âm thầm ganh tị không thôi, đây là trở về
nhà mẹ nàng hay là nhà mẹ Nguyệt Nguyệt vậy! Ô ô, dưới sự ủng hộ không thôi của
mọi người, bất đắc dĩ tùy tiện từ trên bàn gắp một món ăn, bỏ vào trong chén
Nguyệt Vô Thương, sau đó nản lòng, nản chí nhìn mọi người, yếu ớt nói: "Ta
ăn no. . . . . ."
Sau
đó đang lúc trong ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mọi người,
giống như chạy trốn trở về trong phòng mình.
Lúc
Nguyệt Vô Thương bưng một phần tổ yến đi tới trong phòng Dạ Nguyệt Sắc,
chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng quần áo nằm ở trong chăn, mặt ủy khuất nhìn hắn,
bất đắc dĩ c