
hai con số trên bàn toán, cái điều làm mình ngạc nhiên là Kisuke là kẻ
không có lòng ham muốn, chỉ bằng lòng với cái mình hiện có.
Kisuke chật vật kiếm công việc. Kiếm được việc rồi
thì xả thân làm lụng, có được chút cháo quết miệng là đã thỏa mãn. Bây giờ ngồi
trong nhà ngục, ngạc nhiên thấy cái miếng cơm mong mãi không có, nay không cần
làm gì mà được ông trời ban cho, làm sao chẳng mãn nguyện như lần đầu tiên từ
thuở cha sinh mẹ đẻ.
Shobe mải miết nghĩ về cái khác nhau về con số không
trên hàng số và nhận ra cái khoảng cách to lớn giữa mình vói Kisuke. Về phần
mình, tuy tiền gạo nhà nước cấp để sống thường thiếu hụt thật đấy nhưng
đắp đổi rồi cũng xong, đâu lại vào đó. Thế mà hầu như chẳng bao giờ mình cảm
thấy thỏa mãn. Thường thường mình sống mà không phân biệt lúc sung sướng hay
khi khổ sở. Thế nhưng trong tận đáy lòng vẫn thầm nghĩ nếu cứ sống như thế này,
bất chợt mai kia phải thôi việc thì không biết xoay sở ra sao. Lòng vẫn thầm lo
ngộ nhỡ ngã bệnh thì cuộc sống sẽ ra thế nào. Đôi khi biết vợ mình có xin nhà
cha mẹ trợ giúp để khỏi thâm thủng thì sự lo sợ lại từ bên dưới trồi lên trong
đầu.
Thế thì cái khoảng cách giữa hai người là ở chỗ nào?
Chắc chỉ có cách tóm tắt rằng Kisuke là kẻ không có gì ràng buộc mà mình thì
quá nhiều hệ lụy. Nhưng đó là dối lòng. Cho dầu mình có một thân như Kisuke thì
coi bộ khó có được cái tâm tình của anh ta. Lý do ắt phải sâu xa hơn nữa.
Shobe chỉ thấy mơ hồ như thể nó giống như chuyện đời
con người. Khi người ta lâm bệnh thì nghĩ phải chi mình đừng mắc bệnh. Mỗi ngày
lo miếng ăn không đủ thì lại nghĩ phải chi mình có được miếng ăn. Khi phải cần
đến tiền nong thì lại nghĩ phải chi mình dành dụm được chút đỉnh. Nếu đã dành
dụm bao nhiêu rồi thì lại nghĩ phải chỉ mình có nhiều hơn chút nữa. Đứng núi
này trông núi nọ như thế mãi, con người ta không biết phải ngừng lại chỗ nào.
Shobe chợt thấy rằng hôm nay chính Kisuke là kẻ đã chỉ cho mình biết cái chỗ
phải dừng lại.
Shobe mở đôi mắt nhìn dán lấy vào Kisuke như một
người chưa từng gặp. Chung quanh cái đầu của người tù lúc này đang ngước mắt
nhìn trời, Shobe cảm thấy có một vầng hào quang tỏa sáng.
*
Shobe mắt vẫn không rời khuôn mặt Kisuke, lại lên
tiếng gọi:
-Này ông Kisuke!
Lần này, ông ta gọi Kisuke là “ông” một cách tử tế
nhưng không hoàn toàn ý thức về sự thay đổi lối xưng hô của mình. Giữa khi cái
tiếng gọi người tù vừa phát ra từ cửa miệng và chưa đi vào lỗ tai của chính
mình, Shobe tuy thấy có cái gì không bình thường trong lối xưng hô nhưng cái
chữ vừa dùng đã vuột ra khỏi miệng ông ta, không thể nào níu lại được nữa.
-Dạ!
Vừa đáp lại, Kisuke cũng hơi chưng hửng khi nghe
mình được gọi là “ông” nên đưa cặp mắt lo sợ nhìn Shobe với vẻ dò xét.
Shobe hơi ngại ngùng một chút nhưng rồi cũng hỏi:
-Tôi đã nghe chuyện về ông, biết được ông bị đày ra
đảo lần này là vì phạm tội giết người. Thế ông có thể nào cho tôi nghe đầu đuôi
vụ đó được không?
Kisuke ra vẻ hết sức khiếp sợ, thì thầm trả lời:
-Xin vâng! Thưa thầy, em chỉ vì lỡ suy nghĩ dại dột
nên thành ra mang tội tày đình.Về sau, khi ngẫm lại vì sao phải ra nông nỗi này,
em cũng thấy lạ lùng. Mọi việc hoàn toàn như đã xảy ra trong một giấc mơ. Khi
em còn nhỏ, cha mẹ vì bệnh dịch chết sớm, bỏ lại hai đứa con là em với thằng em
trai. Lúc đầu thì hai đứa sống nhờ sự thương hại của người lối xóm coi chúng em
như chó con đẻ dưới hiên nhà, sai chạy việc vặt cho họ nên nhờ đó cũng qua cơn
đói lạnh mà lớn lên. Dần dà có sức vóc mới đi kiếm ăn. Đi đâu hai đứa cũng cố
gắng không rời nhau, giúp đỡ nhau làm lụng. Mới mùa thu năm ngoái đây thôi, em
và thằng em cùng nhau đi kéo sợi cho mấy nhà dệt cửi ở xóm Nishijin. Lúc
đó, nó bỗng lâm bệnh nên không lao động nổi. Hai đứa đang tạm trú trong
một túp lều ở Kitayama, mỗi ngày em phải qua cầu vượt sông Kamiya để đi đến
xưởng. Chiều đi làm về, em mua ít thức ăn, chú nó ra đón, luôn miệng xin lỗi đã
bắt em đi làm một mình.Có một hôm khi em vô tư lự trở về nhà như mọi lần thì
chợt thấy chú nó đang phục sấp trên mặt tấm nệm ngủ, chung quanh máu me bê bết.
Em hốt hoảng vứt vội cái bọc quấn lá tre không biết đựng thứ gì mang về qua một
bên, đến bên cạnh, luôn miệng gọi: “Sao vậy em, sao vậy?” Lúc đó mới thấy chú
nó ngước khuôn mặt xanh mét, máu chảy đầm đìa từ hai bên má xuống đến cằm, nhìn
em nhưng không nói được lời nào. Chỉ có tiếng như gió thì thào từ miệng vết
thương mỗi lần nó thở. Em không biết chuyện gì xãả ra nên chỉ biết hỏi: “Sao
vậy chú? Thổ huyết hả?” rồi khi em định đến sát bên cạnh thì chú nó mới chống
cánh tay mặt lên trên sàn nhà nhón người lên một chút. Tay trái của nó bịt chặt
lấy phía dưới cằm nhưng từ giữa kẻ ngón tay của nó, em thấy rịn ra một mảng máu
đen. Con mắt của nó như muốn bảo thầm em hãy ghé sát lại gần.Dần dần miệng nó
mới bắt đầu phát ra tiếng. Nó bảo: “Anh ơi, em xin anh tha thứ cho. Em nghĩ bề
gì bệnh em dù có chữa trị cũng không lành nên muốn chết quách đi cho anh nhẹ
gánh phần nào. Em tưởng cứ cắt cuống họng thì sẽ chết ngay như