
Trong tình yêu có
ranh giới, và có rào cản ngăn cấm hai người đến với nhau không ?
Trác Phi Dương phức tạp đánh giá và quan sát Thy Dung. Hắn năm nay đã
gần 50 tuổi, bằng vào địa vị và tiền tài của mình, hắn có thể lấy được
bất cứ ai, kể cả những cô gái vừa mới đến tuổi trưởng thành, nhưng trái
tim của hắn đã sớm giao cho một người con gái khác, cô ấy đã giữ chặt
lấy trái tim hắn hơn 18 năm nay.
Trác Phi Dương nhắm mắt lại, quay đầu nhìn ra cửa kính xe ô tô. Có lẽ
hắn nên buông tay đi thôi, không nên cố chấp giữ cô gái nhỏ này ở lại
bên cạnh hắn nữa. Cô nhóc có thể trông giống cô ấy, tính cách cũng có
nhiều điểm tương tự, nhưng mà…hắn không thể độc ác và ích kỉ như thế
được, Thy Dung hãy còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, có rất nhiều
chàng thanh niên anh tuấn và tài năng đang chờ cô bé, hắn đã già rồi.
Thy Dung thê lương nở một nụ cười: “Chủ tịch, nếu tôi muốn nói với chủ
tịch rằng mục đích duy nhất của tôi khi tìm đủ mọi cách tiếp cận chủ
tịch là vì tôi thích chủ tịch, chủ tịch có tin không ?”
Chỉ gặp mặt nhau mỗi hôm nay thôi, lần sau có lẽ phải lâu, lâu lắm,
những điều thầm giấu kín trong lòng tại sao không thể nói ra cho rõ ràng ? Dù hắn có tiếp nhận hay không, cũng không sao cả, đáp án chẳng phải
đã sớm biết rồi sao ? Người đa tình bao giờ cũng chịu khổ, nhưng Thy
Dung tình nguyện là một người đa tình, chỉ mong sao hắn không sớm lãng
quên hình bóng của một cô gái nhỏ đã tương tư hắn hơn 10 năm, không quên khoảnh khắc hiếm hoi mà cả hai đã có với nhau.
Trác Phi Dương ngẩn người nhìn Thy Dung, một câu hắn cũng không nói. Đáp án mà Thy Dung nói cho hắn biết là một đáp án không ngờ tới nhất, cũng
không bao giờ dám nghĩ tới, nói một cách khác, hắn đã chạy trốn tình cảm của chính mình hơn 18 năm nay.
Thy Dung cười khổ, đã sớm biết là không được nhưng tại sao trái tim lại
đau như thế, phải chăng trái tim con người vĩnh viễn cũng không thể biến thành đá, còn sống là còn cảm giác, vậy còn người đàn ông kia, tại sao
anh ta lại không thể quên được ?
Thy Dung chầm chậm quàng dây túi ba lô vào vai, giả vờ bình thản như
chưa từng có chuyện gì xảy ra, lời tỏ tình vừa nãy chỉ là một đoạn hí
kịch trên sân khấu mà thôi.
Thy Dung giấu lệ vào trong đáy mắt, giấu thống khổ và chua xót vào tận
sâu trong đáy lòng, ngoài mặt tươi cười bảo Trác Phi Dương: “Chủ tịch
Trác, cảm ơn chủ tịch đã cho tôi đi nhờ xe, tôi muốn xuống ở đây.”
Trác Phi Dương như người vừa mới tỉnh mộng, mờ mịt nhìn Thy Dung, vô
thức nói: “Cô chắc cũng đã đói bụng rồi, có muốn đi ăn cơm trưa cùng tôi không ?”
Thy Dung lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không dám làm phiền chủ tịch hơn nữa.
Chủ tịch cho tôi xuống ở đây, cũng sắp về đến gần nhà của tôi rồi.”
"Có thể cùng ngồi một xe, cùng nói đôi ba câu chuyện trò đã vượt quá sức chịu đựng của mình rồi, mình không dám chắc có thể chiu đựng hơn được
nữa. Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, bị cự tuyệt cũng đã cự tuyệt rồi,
không phải sao ? Giữa mình và hắn bất quá cũng chỉ là hai lữ khách đi
lạc, gặp được nhau coi như có một chút hữu tình, nhưng không có duyên
phận, bóng ma trong lòng hắn là mẹ mình, còn bóng ma trong lòng mình là
hắn, thôi thì hãy quên đi, đã đến lúc mình nên rời khỏi thế giới của hắn rồi." Thy Dung chua xót nghĩ, siết chặt nắm tay, mười ngón tay trắng
bệch, hơi lạnh đang ngấm vào xương cốt.
Trác Phi Dương bần thần cả người, hắn không biết nên làm gì hay nên nói
gì, chỉ im lặng nhìn Thy Dung bằng thứ tình cảm giằng xé và đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Bóng ma trong quá khứ của hắn quá sâu và quá dày,
không thể nói quên là quên được.
Chiếc xe ô tô dừng lại, Thy Dung tự mở cửa bước xuống.
“Chủ tịch, hy vọng lần sau gặp lại, chủ tịch đã tìm được hạnh phúc của
cuộc đời mình.” Thy Dung là thật tâm chúc phúc cho hắn. Nếu thật lòng
yêu một người, sẽ mong người đó ngày nào cũng có thể nở một nụ cười, chỉ cần được như thế, Thy Dung không còn tham vọng và ước ao nào lớn hơn.
Thy Dung cố khắc ghi hình ảnh của Trác Phi Dương vào trong đáy mắt, tặng cho hắn nụ cười đẹp nhất của mình, vẫy tay chào từ biệt hắn lần cuối,
rồi cứng ngắc xoay người bước đi.
Nước mắt giống như cơn lũ muốn tràn qua đê, Thy Dung cố ngăn nhưng không mấy hiệu quả. Không thể nén lệ bi thương, thôi thì hãy khóc đi, hắn đã
không còn xuất hiện trước mặt mày, mày còn sợ gì nữa mà không dám khóc ?
Từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, Thy Dung vừa khóc vừa cười, chân
rảo bước trên vỉa hè, đi lướt qua những con người xa lạ, không quen
biết, trong số họ có ai hiểu thấu được tình cảm trong lòng Thy Dung ? Ba người đàn ông đuổi theo Hoài Thương, không biết có phải quá giận do ăn
phải quả đắng của Hoài Thương không, đã bám theo sát gót, một khắc cũng
không rời, quyết tâm cao độ, phải bắt bằng được Hoài Thương.
Hoài Thương chạy và chạy, vừa chạy vừa thở hổn hển, mồ hôi nhỏ từng giọt từng giọt trên khuôn mặt trái xoan non mịn và xinh đẹp.
Nếu để bọn họ mà bắt được, sau đó bị mang đến trước mặt Bách Khải Văn,
Hoài Thương rùng mình ớn lạnh, nghĩ cũng không dám nghĩ, hậu quả chắc
chắc sẽ không