
ời của hắn đuổi bắt ?” Trác Phi Dương cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi của Thy Dung.
Thy Dung gượng cười: “Chuyện này nói ra thì rất dài. Tôi nghĩ một vị
chủ tịch như ngài sẽ không thích nghe mấy chuyện râu ria này đâu.”
Cuộc sống của Thy Dung không thể dùng một từ “thảm” để hình dung, mà
phải nói là cực kì thê thảm, thê thảm đến mức độ, Thy Dung muốn ngửa cổ
lên trời thét to vài tiếng.
“Lần nào gặp hắn cũng vô tình cho hắn thấy hình ảnh lôi thôi, xốc xếch
của mình, làm sao mà vui cho nổi.” Thy Dung rầu rĩ nghĩ thầm: “Thôi thì
nhân tiện gặp lại hắn ở đây, coi như là cơ hội trời cho, mình nộp luôn
đơn xin nghỉ việc là xong.”
Đã có sẵn chủ ý trong đầu, Thy Dung liền kéo khóa túi ba lô, lục tìm một phong bì màu trắng, hai tay cung kính đưa cho Trác Phi Dương.
“Chủ tịch, tôi thành thật xin lỗi ngài. Tôi đã giấu không nói cho ngài
biết tôi là nữ, hơn nữa còn cả gan dám cải trang vào công ty ngài làm
việc. Ngài biết tôi là nữ, chẳng những không trách cứ, không giận, còn
cứu tôi mấy lần, tôi cảm tạ ngài, mong ngài nhận lấy đơn xin nghỉ việc
của tôi, ân tình của ngài, tôi sẽ không bao giờ quên.” Phải nói những
lời buồn nôn này, Thy Dung nổi hết cả da gà.
Trác Phi Dương nhếch mép, cười lạnh: “Cậu thật sự muốn xin nghỉ việc ?”
Thy Dung chột dạ không dám nhìn vào mắt Trác Phi Dương, hơi nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú và đôi môi gợi cảm của hắn.
Trời ạ….con đang nghĩ gì thế này ? Thật là bậy bạ hết sức, Trác Phi
Dương là trưởng bối của mình, là ân nhân của mẹ, tại sao mình có thể…có
thể….
Trong nháy mắt, mặt Thy Dung có một rặng mây màu hồng, tim gia tốc đập thật nhanh.
Thấy Thy Dung ngoài ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lẩm bẩm nói những lời vô nghĩa
trong miệng, gãi đầu gãi tai, bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc, không
trả lời câu hỏi của mình.
Ban đầu, Trác Phi Dương sửng sốt, cau mày khó hiểu, nhưng chỉ một lát sau đó, một nụ cười thâm thúy nở trên môi hắn.
“Tuy cậu không thể làm tài xế riêng của tôi, nhưng tôi có thể sắp xếp
một công việc khác cho cậu. Cậu rất giỏi về hacker đúng không, có muốn
làm trong tổ kĩ thuật không ?” Trác Phi Dương hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Thy Dung, không biết do say nắng hay do quá xấu hổ.
“Cảm…cảm ơn chủ tịch, nhưng tôi tự xét thấy bản thân mình ngoài gây họa, không giúp ích gì nhiều cho công ty của ngài. Tôi nghĩ là tôi nên nghỉ
việc đi thôi.” Thy Dung tự hạ thấp chính mình, mục đích duy nhất là muốn chạy trốn, không quá mức thân cận với Trác Phi Dương.
Nụ cười trên môi Trác Phi Dương tắt dần, như ánh sáng cuối cùng của ban ngày.
“Cậu không muốn đi làm hay sợ hãi và lo lắng điều gì ?” Trác Phi Dương
đã sớm nhận ra điều không bình thường trong con người Thy Dung. Tuy vẫn
không thể đoán được đó là điều gì, nhưng hắn tin tưởng vào giác quan
nhạy bén của mình.
Thy Dung cả kinh, suýt chút nữa đã bật ra một tiếng hét chói tai. Có cần phải thông minh như thế không, giả ngu một chút cũng đâu có chết người ?
Trong lòng Thy Dung đang giãy dụa, tốn không ít tâm tư mới thành công
tìm được một chân tài xế riêng, được đưa đón Trác Phi Dương hàng ngày,
Thy Dung cảm thấy nuối tiếc những tháng vui vẻ đã qua, nhưng nếu đã là
mộng ảo thì nên sớm kết thúc đi, tránh đau khổ và thất vọng về sau này.
Thy Dung cười yếu ớt: “Tôi không sợ cũng không lo lắng điều gì cả. Tôi
đã nói rồi là do tôi tự xét thấy bản thân mình quá vô dụng chỉ gây họa
cho người khác.”
Trác Phi Dương lạnh lùng nói: “Đừng lấy cớ này nọ để làm lá chắn cho
mình. Cậu không muốn làm tài xế riêng của tôi, cũng không muốn đến công
ty làm việc thì cứ nói thẳng, tôi là một ông chủ, không phải là một tên
ác bá, tôi sẽ không bắt cậu làm những gì mà cậu không muốn, huống hồ cậu và tôi không mắc nợ ân tình gì cả.”
“Chủ tịch.” Hốc mắt đỏ hoe, nghe mấy câu nói tuyệt tình của Trác Phi
Dương, Thy Dung rất muốn khóc. Thy Dung rất bội phục mẹ Thư Phàm, chỉ có duy nhất một mình mẹ mới nắm được tâm của người đàn ông lạnh lùng và
cao ngạo này. Hắn đang ngồi rất gần nhưng lại xa vời quá.
Thy Dung cắn chặt môi, cố ngăn dòng lệ trực trào trên khóe mắt, môi
nhếch lên một nụ cười như có như không: “Chủ tịch có thể nói bất cứ điều gì mà chủ tịch thích, tôi không muốn tranh cãi với ngài.”
Không muốn mình thêm tâm phiền ý loạn, Thy Dung nói ngắn gọn: “Tôi xin nghỉ việc.”
Mọi chuyện nếu đã không thể vãn hồi, tại sao phải cố níu kéo, phải chạy
theo, làm như thế sẽ được thứ gì, liệu có thể lật ngược được tình thế
sao ? Trái tim của con người vốn là thứ khó nắm bắt. Thy Dung tình
nguyện buông tha cho tất cả, không muốn chạy theo thứ ảo ảnh xa vời
không có thực.
Trác Phi Dương và Thy Dung im lặng nhìn nhau, mãi một lúc lâu thật lâu, cả hai cũng không ai bảo ai câu nào.
“Mục đích mà cậu tìm cách tiếp cận tôi là gì ?” Trác Phi Dương khắc
nghiệt buông ra một câu. Hắn không muốn động tâm, nhưng hết thảy đều
không thể nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Cô gái nhỏ nhắn này đã gần
như phá tan bức tường bảo vệ mà hắn đã dựng lên hơn 18 năm nay. Hắn nên
mừng hay nên lo đây, nên tiếp nhận hay nên buông tay.