Old school Swatch Watches
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326561

Bình chọn: 8.00/10/656 lượt.

i Văn cũng đã sớm dự liệu mình sẽ tìm cách trả lại

hắn chiếc hộp gỗ đựng đá quý, nhưng không ngờ được mình lại mạo hiểm đến tận đây, đích thân mang trả lại chiếc hộp gỗ cho hắn.

“Như vậy mới tạo được bất ngờ chứ ? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không phải sao ?” Phong Đạt cười thầm.

Thu lại thần sắc thâm trầm của mình, Phong Đạt đẩy gọng kính, hạ giọng

hỏi cô nhân viên: “Tổng giám đốc Văn đến đây công ty rồi chứ ?”

Thấy chàng thanh niên có khuôn mặt xinh đẹp và anh tuấn này chỉ hỏi về

lịch công tác của Tổng giám đốc, nghĩ Phong Đạt có việc muốn nhờ vả, đã

hạ thấp giọng, nói nhỏ chỉ đủ cho Phong Đạt nghe: “Tổng giám đốc sẽ

không gặp bất cứ ai, nếu như không có lịch hẹn trước, hay đúng vào lúc

ông ấy không vui. Nghe lời khuyên của tôi, cậu nên về nhà trước đi, để

lại tên và số điện thoại, có gì tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.”

“Cảm ơn cô.” Phong Đạt nhìn cô nhân viên bằng con mắt hào cảm, cứ tưởng

nhân viên trong công ty của tên kia đều là những kẻ khó ưa, xem ra mình

đã vơ đũa cả nắm mất rồi.

“Tôi đến đây vì có món đồ cần giao cho Tổng giám đốc Văn, phiền cô

chuyển đến tận tay cho ông ấy.” Phong Đạt kéo khóa túi ba lô, cẩn thận

đặt một chiếc túi xốp màu trắng trên mặt bàn gỗ.

“Điều này …” Cô nhân viên nghi hoặc nhìn túi quà trên mặt bàn gỗ, rồi

lại ngẩng đầu nhìn Phong Đạt: “Tổng giám đốc Văn có biết cậu là ai không ?”

Phong Đạt thoải mái cười tươi: “Tổng giám đốc Văn chẳng những biết tên

tôi, còn biết rất rõ nữa là đằng khác. Việc này xin phiền cô.”

Phong Đạt nói xong, xoay người bước đi luôn, rất sợ Bách Khải Văn đột

nhiên xuống đây. Nếu thế thì thảm rồi, không phải là thảm mà vô cùng

thảm.

Nghĩ đến những hành động vô sỉ của Bách Khải Văn đã làm với mình, Phong Đạt rùng hết cả mình, cước bộ cũng nhanh hơn.

Cô nhân viên gọi với theo Phong Đạt, nhưng Phong Đạt không quay lại.

Không còn cách nào khác, lại nghĩ Tổng giám đốc biết chàng thanh niên

tên Phong Đạt kia là ai, cô nhân viên gấp gáp nối điện thoại bàn, trực

tiếp gọi cho thư kí riêng của Bách Khải Văn.

Trao đổi hai ba câu ngắn ngủi, nói thì chậm mà xảy ra lại quá nhanh, sau khi được thư kí báo cáo lại, Bách Khải Văn đã hạ lệnh cho người phong

tỏa cả tòa cao ốc, chặn các lối ra vào ngay lập tức.

Phong Đạt đứng trên bậc thềm, lắc đầu cười khổ: “Bách Khải Văn, anh đây

là muốn bức tôi vào đường cùng thì anh mới bỏ qua cho tôi sao ? Tôi đã

nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh, cũng không

muốn có bất cứ quan hệ gì với anh cả.”

Đúng vào lúc tâm trạng Phong Đạt rối bời, tự mắng mình ngu ngốc, đánh

giá quá thấp khả năng của Bách Khải Văn, điện thoại của Phong Đạt đổ

chuông.

“Thủy Tiên.” Phong Đạt thật sự không còn tâm tư để buôn chuyện qua điện thoại với em gái.

“Anh trai…” Hoài Thương thì thào: “Anh có cần em giúp anh không ?”

Phong Đạt cau mày, thấy trong câu nói của Hoài Thương có đầy ẩn ý, như

thể….Phong Đạt cả kinh, nghiến răng quát nhỏ: “Em đang ở đâu, nói mau ?

Em đã bám theo anh đúng không ?”

“Anh trai, đừng lớn tiếng như thế, anh không muốn bị Bách Khải Văn phát

hiện ra anh đang trốn sau gốc cây chứ ?” Hoài Thương không quên nhắc nhở ông anh nóng tính của mình.

“Chết tiệt, Hoàng Hoài Thương, em muốn anh tức chết vì em đúng không ?

Anh đã dặn em là không được đi theo anh cơ mà ?” Phong Đạt thở phì phì,

nghiến răng kêu ken két, hai mắt bốc hỏa.

“Đừng nóng, trước tiên nghĩ cách an toàn thoát ra khỏi đây đã, khi nào

an toàn về đến nhà, em sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên một chỗ cho anh đánh,

được chưa ?” Hoài Thương bò lại gần đến gốc cây, nơi mà Phong Đạt đang

núp.

“Cốp.” Phong Đạt không lưu tình gõ thật mạnh vào đầu cô em gái.

“Đau quá.” Hoài Thương oán hận, trừng mắt nhìn anh trai. Phong Đạt ra tay không nhẹ, Hoài Thương vì thế mà rên rẩm mãi.

“Em hại chết anh rồi, em có biết không ?” Phong Đạt túm cổ cô em gái,

rít giọng mắng: “Một mình anh còn có thể yên tâm, bình tĩnh nghĩ cách,

nhưng nếu có thêm cả em, anh làm sao có thể bình tĩnh nổi. Anh không

muốn kéo em xuống vũng bùn.”

Chỉ cần nghĩ Hoài Thương ngây thơ, trong sạch như một tờ giấy trắng bị

hủy hoại trong tay tên vô sỉ Bách Khải Văn kia, Phong Đạt thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt, không thể thở được.

“Anh đừng lo, chúng ta sẽ an toàn thoát khỏi đây.” Hoài Thương vỗ nhẹ vào vai Phong Đạt, dụi đầu vào ngực Phong Đạt.

“Con quỷ, em đang làm gì thế hả ?” Phong Đạt vừa ngượng vừa bực mình.

Tuy là hai chị em sinh đôi, nhưng dù sao cũng là một cô gái chưa chồng,

sao cô em không biết xấu hổ còn dám….

“Anh hai….” Hoài Thương chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhìn Phong Đạt, không hiểu mình làm sai ở đâu.

Da đầu Phong Đạt run lên, đúng là trúng phải tà, thật sự bị trúng tà.

Tại sao số con xui xẻo và khổ thế hả này trời ? Phong Đạt oán hận gào

thét trong lòng. Tại sao con luôn phải chịu đựng những con người có tính cách không được bình thường, tại sao thế ?

“Chúng ta chơi trò dương đông kích tây đi.” Hoài Thương tươi cười bảo

anh trai: “Chúng ta là hai chị em sinh đôi không phải sao ? Anh có muốn

làm bọn vệ sĩ của Bách Khải V