
hiếc xe ô tô màu đen tuyền chờ sẵn. Nhân
viên phục vụ thay Thy Dung mở cửa xe. Thy Dung cố gắng cẩn thận dìu Trác Phi Dương ngồi vào trong xe. Cài dây an toàn cho hắn xong, Thy Dung
quay lại nói:
_Cảm ơn anh nhiều lắm.
Nhân viên phụ vụ nam, cười đáp:
_ Không có gì. Cô đưa ông chủ về nhà cận thận.
Thy Dung cười nhẹ:
_Tôi hiểu.
Cầm lấy chìa khóa trên tay anh ta. Thy Dung trèo lên xe. Đóng cửa. Khởi động máy. Chầm chậm phóng xe đi.
Trác Phi Dương ngủ mê mệt trên ghế xe. Hắn đã say quá rồi, say đến nỗi
không biết trời đất gì, cũng không biết Thy Dung đang đưa hắn trở về nhà riêng.
Trên đường đi. Thy Dung vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm
nhìn khuôn mặt ngủ say của Trác Phi Dương. Khuôn mặt hắn bị bầm tím
nhiều chỗ. Quần áo, tóc tai mất trật tự.
“Chắc là do đánh nhau với Bách Khải Văn rồi.” Thy Dung nghĩ thầm.
Thy Dung tự hiểu mình và hắn không dễ dàng mà đến được với nhau. Vấn đề
đã không còn là rào cản từ phía gia đình nữa, mà khó khăn xuất phát từ
chính bản thân Trác Phi Dương. Khi biết được Thy Dung là con gái của
Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, Trác Phi Dương nhất định sẽ không còn
muốn tiếp tục có quan hệ yêu đương với Thy Dung nữa. Mặc dù, Trác Phi
Dương yêu Thy Dung thật đấy, nhưng vẫn chưa đủ để có một cái kết trọn
vẹn. Trác Phi Dương là con người quá trọng danh dự và chữ tín, hắn thà
chịu đau khổ và dằn vặt một mình, còn hơn bắt người khác phải chịu đau
khổ thay hắn.
Trong cuộc tình này, Thy Dung luôn là người chủ động, là người tỏ tình
trước, thậm chí còn dám lên tiếng cầu hôn hắn. Nếu Thy Dung không bạo
dạn như thế, sợ rằng cả hai đã có nhiều kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào, ấm áp nhưng cũng xen nhiều nước mắt và đắng cay như vậy.
Thy Dung không bao giờ hối hận vì mình đã trót thầm thương trộm nhớ Trác Phi Dương, cũng không hối hận với những gì mà mình đã làm. Ngược lại,
Thy Dung còn hối hận vì mình đã không tiếp cận và tỏ tình với Trác Phi
Dương sớm hơn. Nếu Thy Dung tỏ tình sớm hơn, hai người đã có nhiều thời
gian bên nhau hơn, cũng tạo ra được nhiều kỉ niệm hơn. Mai sau khi phải
xa nhau, những kỉ niệm ấy sẽ giúp cho Thy Dung vượt qua quãng thời gian dài sống trong buồn đau và tuyệt vọng. Những kỉ niệm đã có với Trác Phi Dương sẽ sống mãi trong Thy Dung, sỗng mãi không bao giờ tắt.
Về đến nhà riêng của Trác Phi Dương. Thy Dung mở cửa xe bước xuống, vươn tay bấm chuông cổng.
Đích thân ông quản gia đi ra mở cổng cho Thy Dung.
Thấy Thy Dung đưa cậu chủ về nhà, hơn nữa cậu chủ còn say rượu, ngủ mê mệt trên xe. Ông quản gia kinh ngạc hỏi:
_Tối nay cậu chủ đã uống rượu à ?
Thy Dung gật đầu đáp:
_Vâng. Tối nay anh ấy uống hơi nhiều rượu. Phiền bác lái xe đưa anh ấy vào nhà. Cháu phải đi về đây.
Thy Dung xoay người. Dợm bước đi.
Ông quản gia gọi với theo:
_Khoan đã ! Cháu đã đến tận đây rồi. Tại sao không vào trong nhà đi đã. Cháu vội về làm gì ?
Thy Dung thở dài, buồn rầu nhìn khuôn mặt say ngủ của Trác Phi Dương qua lớp cửa kính xe ô tô.
_Dạ, không cần đâu ạ. Cũng đã khuya rồi, cháu cần phải về nhà. Bố mẹ cháu đang mong.
_Thì có làm sao đâu. Cháu gọi một cú điện thoại là được. Bác tin rằng bố mẹ cháu sẽ hiểu cho cháu.
Thy Dung biết bố mẹ mình sẽ không trách mình đi qua đêm, nếu gọi điện
báo bình an cho họ. Nhưng vấn đề ở đây là Thy Dung không có dũng khí ở
cùng một chỗ với Trác Phi Dương. Thy Dung sợ mình sẽ không chịu đựng nổi mà òa khóc, hay gây ra những chuyện khiến cả hai thêm hối hận và nuối
tiếc hơn nữa.
_Vào nhà đi cháu. Trời đã bắt đầu trở lạnh rồi. Đứng dưới sương đêm thế
này không tốt cho sức khỏe của cháu, mà vết thương trên vai của cháu đã
khỏi hẳn đâu.
Thy Dung nhớ lần đó mình vẫn còn chưa nói câu cảm ơn ông quản gia.
Dường như đoán được Thy Dung sắp sửa nói gì. Ông quản gia đưa tay ngăn cản.
_Cháu không cần phải cảm ơn bác. Khi thấy bất cứ một ai bị thương và
ngất xỉu trước cổng nhà, bác cũng sẽ làm như thế thôi. Hai nữa, người
thật sự lo lắng cho cháu là cậu chủ Dương. Ngay sau khi bác gọi điện cho cậu chủ, cậu ấy đã bay về đây ngay lập tức.
Thy Dung rơi lệ. Bần thần đứng một chỗ. Vừa buồn rầu vừa cảm động nhìn khuôn mặt say ngủ của Trác Phi Dương không rời.
Ông quản gia biết đã thuyết phục được Thy Dung ở lại. Ông liền gọi người lái xe vào gara. Sau đó cùng Thy Dung dìu Trác Phi Dương về phòng riêng trên lầu hai.
Thy Dung làm theo ông quản gia như một cái máy. Thần trí mờ mịt một
mảnh. Nếu Thy Dung không thích, không ai có thể ép được Thy Dung. Chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của Trác Phi Dương, nên Thy Dung mới tình nguyện ở lại.
Để Trác Phi Dương nằm ngay ngắn trên giường. Ông quản gia kín đáo quan
sát và đánh giá Thy Dung. Ông nghĩ: “Tốt nhất là mình nên nhanh chóng ra khỏi đây, để cô Thy Dung và cậu chủ có không gian riêng tư ở bên cạnh
nhau. Hình như cả hai đã hiểu lầm nhau điều gì đấy, nên cậu chủ mới uống rượu say thế này.”
Ông quản gia thấy Thy Dung chỉ đứng lặng nhìn Trác Phi Dương. Ông rời
phòng không gây ra một tiếng động, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau
lưng.
Trong căn phòng chỉ còn lại Trác Phi Dương