Disneyland 1972 Love the old s
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328890

Bình chọn: 10.00/10/889 lượt.

m nay hắn nạp vào người đã gấp đôi số

rượu mà hắn uống hàng ngày. Hắn đã bắt đầu chuếch choáng say, càng say

càng tỉnh. Thật lạ, khi người ta không đau khổ, uống rượu rất dễ say,

say rồi lăn ra ngủ. Nhưng khi thất tình, đau khổ vì tình thì lại khác,

càng uống rượu, càng thấy mình tỉnh táo lạ thường, rượu giống như một

chất xúc tác giúp cho những tâm sự chất chứa trong lòng, bị chôn vùi

xuống tận đáy lòng bị đào bới lên, tái hiện lại trong đầu như một thước

phim quay chậm.

Không thể chịu đựng được hơn nữa. Trác Phi Dương vớ lấy chai rượu, ngửa

cổ, uống ừng ực như đang uống nước lã, uống cho bớt khát. Rượu chảy từ

mép lăn dài xuổng cổ hắn.

Nhân viên trong quán bar thập thò đứng sau quầy bar, nhìn hắn bằng con

mắt kinh ngạc không dám tin. Họ đều biết ông chủ của họ là người sống có nguyên tắc, đặc biệt khó tính, không bao giờ uống rượu say, nhưng buổi

tối hôm nay…..

o-0-o

Tuấn Nam sốt ruột đi qua đi lại trước cổng quán bar. Vừa đi vừa nhìn

đồng hồ đeo trên cổ tay. Người thân của Trác Phi Dương không có nhiều.

Bố mẹ mất sớm, chỉ có hai anh em sống nương tựa vào nhau. Trác Phi Tuyết là do một tay Trác Phi Dương chăm sóc và nuôi nấng. Chính vì thế, tình

cảm anh em rất sâu đậm.

Trác Phi Tuyết đã đi lấy chồng. Trong nhà bây giờ chỉ lại duy nhất một

mình Trác Phi Dương. Mỗi lúc hắn cô đơn và buồn bã như thế này, không có bất kì một ai ở bên cạnh an ủi và động viên hắn. Càng nghĩ, Tuấn Nam

càng thấy Trác Phi Dương thật đáng thương.

Một chiếc xe tắc xi màu cánh cam đậu sát vào vỉa hè, gần cổng quán bar Thiên Hoàng.

Thy Dung mở cửa xe bước xuống. Nhác trông thấy Thy Dung, Tuấn Nam thở

phào nhẹ nhõm, nhanh chân bước lại gần, lên tiếng chào hỏi:

_Cô đã đến rồi ?

Thy Dung gật đầu, không đáp.

Tuấn Nam trả tiền tắc xi thay cho Thy Dung.

_Cô Thy Dung cô vào trong quán đi. Chủ tịch đang uống rượu trong đó.

_Anh ấy đã đến đây uống rượu được bao lâu rồi ?

_Được gần hai tiếng đồng hồ rồi – Tuấn Nam chán nản đáp – Chủ tịch có

bao giờ uống rượu say đâu. Buổi tối hôm nay chủ tịch lại uống rượu như

hũ chìm, có khuyên thế nào cũng không được. Tôi hy vọng cô có thể khuyên được chủ tịch, không để chủ tịch uống rượu tiếp nữa.

_Cháu hiểu rồi. Chú về nhà trước đi. Mọi việc ở đây giao lại cho cháu.

_Một mình cô liệu có thể đưa được chủ tịch về nhà không ? Hay là tôi ở lại đây với cô, giúp cô một tay.

_Dạ, không cần đâu ạ. Cháu sẽ tìm ra cách khuyên chủ tịch và đưa chủ tịch về nhà.

_Nếu thế thì, tôi cảm ơn cô trước. Chủ tịch giao cho cô.

_Vâng.

Không còn việc gì cho mình làm nữa, Tuấn Nam ra về.

Thy Dung đứng lặng nhìn theo. Mãi một lúc sau, mới có dũng khí quay người, chầm chậm bước chân vào trong quán.

Do Tuấn Nam đã dặn dò trước hai vệ sĩ đứng gác trước cửa quán bar. Họ

đã để cho Thy Dung vào mà không có một chút ngăn cản hay hỏi han lôi

thôi.

Thy Dung đứng giữa quán, mờ mịt nhìn khắp chung quanh, cố kiếm tìm hình bóng của Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương chọn một chiếc bàn nằm khuất sâu trong phòng. Một mình một bàn, một chai rượu.

Thy Dung siết chặt tay. Đáy mắt long lanh lệ. Hốc mắt đỏ hoe. Cả người

chơi vơi như say sóng. Nhìn thấy người mình yêu vùi đầu vào uống rượu,

Thy Dung không kìm được nước mắt. Thy Dung không muốn Trác Phi Dương

phải sổng khổ sống sở như thế. Không muốn hắn tự dằn vặt và dày vò chính mình.

“Mọi tội lỗi hãy để cho một mình mình tự gánh chịu. Mình là người làm

sai trước. Trác Phi Dương không có tội lỗi gì cả. Sai lầm duy nhất của

hắn là quá tin tưởng mình, nên mới bị mình lừa gạt.”

Thy Dung cắn chặt môi đến trắng bệch. Từng bước từng bước, tiến dần đến gần Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương vẫn vùi đầu vào uống rượu, không hay Thy Dung đã tìm đến tận đây.

Thy Dung kéo ghế ngồi xuống đối diện với Trác Phi Dương.

Nghe thấy tiếng động. Trác Phi Dương quắc mắt, nghiến răng, quát nhỏ:

_Bàn này đã có người ngồi rồi. Đì tìm bàn khác đi !

Thy Dung rơi lệ. Nhưng giọt lệ trong suốt, mang theo vị mặn của muối biển.

_Tôi bảo đi tìm bàn khác mà ngồi. Không nghe thấy gì sao ?

Lúc này, Trác Phi Dương mới ngẩng đầu lên nhìn Thy Dung. Thấy người con

gái đang ngồi trước mặt mình là Thy Dung. Trác Phi Dương bần thần cả

người, tay chân đông cứng, rượu nghẹn ứ trong cổ họng. Khuôn mặt hắn hằn lên những nét buồn rầu và đau khổ. Ánh mắt buồn bã xa xăm.

Thy Dung nhìn vào mắt Trác Phi Dương. Ngồi lặng im, không nói gì. Nước

mắt tí tách rơi xuống mặt bàn gỗ. Lựa chọn từ bỏ hay giữ chặt lấy không

hề dễ dàng. Thy Dung không muốn đánh mất tình yêu của cuộc đời mình.

Nhìn những giọt lệ trên má Thy Dung, trái tim Trác Phi Dương quặn thắt

vì đau. Sắc mặt nhợt nhạt. Thật lâu…thật lâu hắn cũng biết phải nói gì.

Thần trí hắn mờ mịt vì say rượu, say vì tình, cũng đau đớn khi không có

được tình yêu của cuộc đời mình.

Hắn cho rằng hình ảnh của Thy Dung mà hắn đang nhìn thấy chỉ là mơ mà

thôi. Từ từ, Trác Phi Dương gục xuống, tay buông rơi ly rượu. Hắn đã quá say rồi !

Thy Dung nhờ nhân viên phục vụ trong quán bar giúp mình dìu Trác Phi Dương

đi ra cổng. Trước cổng có một c