
kêu đau.
Trác Phi Dương giật mình, vội vàng nâng Thy Dung ngồi dậy, hấp tấp hỏi;
_Cô không sao chứ ? Vết thương có chảy máu không ? Có cần tôi gọi bác sĩ cho cô không ?
Thy Dung im lặng không trả lời, ngước đôi mắt đầy lệ nhìn thật sâu vào
mắt Trác Phi Dương, muốn đáy mắt hắn chỉ in duy nhất hình ảnh của mình.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Trác Phi Dương bối rối, đưa tay vuốt tóc, khuôn mặt hắn hơi ửng đỏ. Phải nhìn cảnh người phụ nữ mình yêu không một mảnh vải che thân, hắn thấy
mình thật khổ sở khi phải cố chịu đựng.
Trác Phi Dương đưa quần áo cho Thy Dung. Hắn phiền muộn bảo:
_ Hoàng Thy Dung ! Cô đi về đi ! Chuyện của hai chúng ta đến đây là kết
thúc. Từ nay trở về sau chúng ta chính là quan hệ họ hàng, ngoài ra
không còn quan hệ gì khác. Tôi xin lỗi vì trong thời gian qua đã không
đủ tỉnh táo nên mới khiến chúng ta rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng
nan như hiện giờ.
Cắn chặt môi đến trắng bệch. Sắc mặt nhợt nhạt. Thy Dung run run hỏi trong nước mắt:
_Chủ tịch. Anh…anh nói rằng những kỉ niệm mà hai chúng ta đã có với nhau, tất cả đều là do anh không được tỉnh táo ?
Trái tim Trác Phi Dương quặn thắt vì đau. Hắn khó nhọc đáp:
_Đúng thế. Cô đã nghe tôi nói rồi đấy. Cô đi về đi !
_Bốp !
Thy Dung vung tay tát thật mạnh vào mặt Trác Phi Dương. Chồm người lên túm chặt lấy cổ áo của hắn, đau khổ hét lên:
_ Trác Phi Dương ! Anh cao thượng lắm ! Anh lúc nào cũng là kẻ chạy trốn trong tình yêu, là người quân tử nhường người con gái mình yêu cho kẻ
khác. Anh tưởng rằng lừa dối anh thì tôi sống sung sướng và vui vẻ lắm
sao ? Tôi đã thích anh từ lâu rồi, từ năm tôi lên tám tuổi. Anh có nhớ
lần đầu tiên anh gặp một cô bé trong một khu rừng, khi cô bé đó bị ngã
lăn xuống suối không ? Là anh đã cứu tôi, sau đó còn tặng cho tôi một
sợi dây chuyền. Tuy rằng anh đã nhanh chóng quên tôi đi, nhưng tôi vẫn
nhớ anh, hàng ngày vẫn âm thầm cầu nguyện cho mình mau lớn để có thể gặp lại anh.
Thy Dung vừa khóc vừa cười, cười trong đau đớn và tuyệt vọng:
_Nếu tôi không giấu giếm tôi là con gái của Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn
Kiệt, liệu anh có chấp nhận tình cảm của tôi không, liệu có cho tôi cơ
hội thực hiện ước mơ của mình không ? Đúng, là tôi sai, tôi sai khi mù
quáng yêu người không nên yêu. Bây giờ thì anh có thể yên tâm, tôi sẽ
không bao giờ tới làm phiền và xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi sẽ đi
tìm Bách Khải Văn, tôi sẽ lấy hắn, học tập cách chấp nhận hắn. Tôi nhất
định sẽ sống thật hạnh phúc, đúng theo mong muốn của anh.
Thy Dung run rẩy buông cổ áo Trác Phi Dương ra. Nước mắt làm mặt chát bờ môi. Trái tim tan nát vì đau. Quờ quạng lấy bộ quân áo của mình, Thy
Dung chậm chạp mặc vào người, chuẩn bị tông cửa bỏ chạy.
Những lời nói của Thy Dung đã phá vỡ nốt rào cản cuối cùng giữa hai
người. Giận dữ chửu lên một câu, hất văng bộ quần áo trên tay Thy Dung,
Trác Phi Dương đẩy mạnh Thy Dung xuống giường. Nằm đè lên người Thy
Dung, chống hai tay qua vai. Đôi mắt nổi lửa. Hắn gằn giọng:
_Nếu cô đã nói như thế, thì cả hai chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
Môi Thy Dung nhanh chóng bị đôi môi Trác Phi Dương bao phủ. Tay hắn vuốt ve dọc theo sống lưng Thy Dung.
Thy Dung nhắm chặt mắt lại. Tan chảy đón nhận nụ hôn và vòng tay của
hắn. Mặc dù biết rằng hành động này của hắn xuất phát từ hận thù và giận dữ hơn là tình yêu. Nhưng Thy Dung tình nguyện để cho hắn làm thế. Thy
Dung yêu hắn, muốn trao tất cả những gì mà mình có cho hắn.
Đã vượt qua rào cản cuối cùng, thứ gì đến sớm muộn gì cũng phải đến. Khi Trác Phi Dương phát hiện Thy Dung vẫn còn trinh trắng thì đã muộn. Hắn
tuy có hối hận nhưng đã không thể dừng lại được nữa.
Gần nửa tháng xa cách, buổi tối hôm nay, Trần Hoàng Anh và Hoài Thương mới
gặp lại nhau. Cả hai có nhiều điều muốn nói với nhau, cũng có nhiều khúc mắc và hiểu lầm cần giải quyết với nhau.
Để mọi người trong nhà vui vẻ dự một bữa tiệc nhỏ, được tổ chức để chào
mừng mình bình an trở về nhà. Trần Hoàng Anh và Hoài Thương nắm tay nhau cùng đi dạo trong vườn dưới ánh trăng bàng bạc.
Đến một gốc cây khá to trong vườn, Hoài Thương dừng lại, đứng đối diện với Trần Hoàng Anh.
Trần Hoàng Anh bối rối nhìn vào mắt Hoài Thương, không biết phải nói gì.
_ Trần Hoàng Anh ! Anh nói đi. Vì sao anh phải mạo hiểm tính mạng đi vào tận sâu trong rừng để cứu em ? Anh làm thế vì muốn chuộc lỗi với em sao ?
Trần Hoàng Anh nghe xong, vừa bực mình vừa tức giận. Hắn chưa từng thấy
một cô gái nào lại ngốc nghếch và có suy nghĩ đơn giản như Hoài Thương.
Nếu chỉ là vì hắn hối hận, muốn chuộc lỗi, hắn đâu có ngu đến mức mạo
hiểm cả tính mạng của mình để đi cứu người. Mỗi người chỉ có một cái
mạng, mất đi rồi thì làm sao có thể sống tiếp. Hắn coi thường tính mạng
của mình chẳng qua là vì hắn thật lòng yêu Hoài Thương, coi Hoài Thương
quan trọng hơn bất cứ thứ gì, ngay cả tính mạng của mình, hắn cũng sẵn
sàng cho Hoài Thương. Nghe thì có vẻ sến súa và quá mức si tình, nhưng
ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã thích và yêu Hoài Thương rồi.
Trần Hoàng Anh xa xầm mặt. Tức mình bảo Hoài T