
ng ta nói thật sao ?
Thư Phàm ngẫm nghĩ một chút. Gật đầu bảo con gái:
_Mẹ tin ông ta không hoàn toàn lừa dối bố con. Cuộc gọi đó vừa là một
cái bẫy được giăng sẵn, đồng thời cũng là cái đích mà cả nhà chúng ta
đang muốn tới.
_Con nghĩ là….
Thy Dung mân mê cằm. Một nụ cười giá lạnh nở trên môi.
Thư Phàm nhìn nụ cười bất hảo con gái, hiểu ngay con gái lại đang toan
tính điều gì đó. Tính cách này của Thy Dung chính là bản sao của Thư
Phàm hồi trẻ.
o-0-o
Tám giờ sáng, Trác Phi Dương lái xe đến công ty. Tâm trạng đang đau khổ
và buồn bực. Nếu là một người đàn ông bình thường giống như những người
khác, Trác Phi Dương rất muốn tìm quên trong men say, hay tự nhốt mình
trong phòng, than thân trách phận. Nhưng hắn không phải là một người đàn ông tầm thường như thế.
Hắn thừa nhận, hắn đang thất tình, đang đau khổ vì tình, cũng hiểu mình
đã mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình là niềm tin vào tình yêu.
Nhưng vượt lên hết tất cả, hắn vẫn kiên cường để sống tiếp. Hắn không
cho phép bản thân mình ngã quỵ. Hắn muốn tìm quên trong công việc. Hắn
hy vọng thời gian sẽ giúp hắn rửa trôi đi những vết thương chưa liền sẹo trong lòng và trong trái tim hắn.
Đến công ty, Trác Phi Dương lái xe vào trong gara. Dạo này, hắn không
muốn ai lái xe đưa đón hắn đi làm cả. Từ lúc biết được thân phận thật
của Thy Dung, thích rồi yêu Thy Dung. Hắn không còn muốn ngồi chung xe
với ai nữa.
Cầm cặp táp màu đen đặt trên ghế xe bên cạnh. Mở cửa xe ô tô. Trác Phi Dương bước xuống.
Tuấn Nam đứng chờ Trác Phi Dương trong tiền sảnh.
Nhác trông thấy hắn. Tuấn Nam lịch sự chào:
_Chào chủ tịch.
Trác Phi Dương gật đầu. Thân hình cứng ngắc. Dáng vẻ buồn bã và cô đơn. Ánh mắt mênh mông xa vắng.
Tuấn Nam thở dài. Hiểu lý do vì sao Trác Phi Dương lại trở nên mất hết
sức sống và sinh khí thế này. Thế giới của Trác Phi Dương bây giờ chỉ
còn hai màu, đen và trắng.
Tuấn Nam ấn nút mở cửa tháng máy. Chờ cánh cửa thang máy và Trác Phi Dương bước hẳn vào trong. Tuấn Nam ấn nút lên lầu 10.
_Chủ tịch. Thông tin vụ việc xảy ra vào mấy buổi tối hôm trước mà chủ tịch yêu cầu tôi điều tra, đã có kết quả.
Nghe Tuấn Nam nhắc đến sự việc có liên quan đến Thy Dung. Trái tim Trác Phi Dương thắt lại. Hắn muốn chạy trốn, không muốn nhìn nhận vào sự
thật. Nhưng không còn kịp nữa rồi, dù lý trí của hắn phủ nhận, còn trái tim của hắn đã nói rõ cho hắn biết hắn đã yêu sâu đậm Thy Dung, hiện
tại người duy nhất mà hắn yêu không phải là Bạch Thư Phàm mà là Hoàng
Thy Dung. Thư Phàm mãi mãi là mối tình khắc cốt ghi tâm, chiếm một phần
trong trái tim hắn. Mặc dù vậy, quá khứ đã trôi qua rồi, hiện tại mới
đang thực sự kiểm soát và dày vò hắn.
_Vào đến văn phòng thì báo cáo cho tôi biết.
Trác Phi Dương định bảo Tuấn Nam hủy bỏ kết quả đó đi vì hắn không còn
muốn có bất cứ liên qua gì đến Thy Dung nữa. Chỉ đáng tiếc là, tình cảm
mà hắn đã trao cho tình quá dày, dù có muốn xóa cũng không thể xóa được, càng cố gắng phủ nhận, lại càng nhớ thương và đau khổ nhiều hơn. Thứ gì không có được bao giờ cũng trở nên tốt đẹp và đáng quý. Hắn yêu Thy
Dung nhiều như thế, làm sao hắn có thể ngoảnh mặt làm ngơ không lo lắng
đến an nguy của cô ấy. Hy sinh trong tình yêu chính làm bản tính của
hắn. Ngày trước và bây giờ không có một chút khác biệt.
Lên đến lầu 10. Cánh cửa thang máy mở ra. Trác Phi Dương và Tuấn Nam cùng rảo bước trên hành lang.
Tuấn Nam thay Trác Phi Dương mở cửa văn phòng chủ tịch.
Trác Phi Dương ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc. Đặt cặp táp trên bàn. Hạ thấp giọng bảo Tuấn Nam:
_Cậu báo cáo đi. Tôi đã sẵn sàng nghe rồi đây.
Nhận thấy thái độ không hào hứng của sếp. Tuấn Nam chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, mong Trác Phi Dương sớm nhìn thẳng vào sự thật và dũng cảm
vượt qua mọi trở ngại để đến với Thy Dung, đừng rút lui trong im lặng
giống như quá khứ nữa. Nếu không, hắn sẽ phải sống cô độc cả đời.
Tuấn Nam thu hồi lại ánh mắt của mình. Đưa cho Trác Phi Dương một xấp tài liệu mỏng.
_Chủ tịch đây là những thông tin tôi thu thập được.
Trác Phi Dương đón lấy xấp tài liệu trên tay Tuấn Nam. Mắt nhìn liếc
qua. Nhìn thấy tên của Thy Dung hiện lên trên nên giấy trắng tinh. Trác
Phi Dương khẽ siết nắm tay, góc giấy quăn một góc nhỏ.
_Cậu báo cáo bằng miệng đi. Tôi muốn nghe trực tiếp. Có gì thì cậu cứ nói hết cả ra. Đừng giấu giếm bất cứ điều gì.
_Vâng. Thưa chủ tịch.
Tuấn Nam hắng giọng, bắt đầu báo cáo:
_Năm tên xã hội đen do bị chủ tịch và Bách Khải Văn đánh cho một trận
thừa sống thiếu chết, nên bọn chúng phải nằm viện mất một khoảng thời
gian. Tôi đã đích thân đến bệnh viện tra hỏi tin tức từ bọn chúng. Đầu
tiên, chúng cứng đầu không chịu nói gì. Sau khi tôi dùng biện pháp mạnh. Cuối cùng bọn chúng đã phải khai hết cả ra. Bọn chúng là do một người
phụ nữ tên là Ella thuê đánh trọng thương cô Thy Dung.
_Ella ? – Trác Phi Dương cau mày. Hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.
Không để Trác Phi Dương phải chờ lâu. Tuấn Nam lại tiếp tục:
_Người đàn bà tên Ella là người tình trước kia của Bách Khải Văn. Nghe nói cô ta v