XtGem Forum catalog
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325095

Bình chọn: 9.00/10/509 lượt.

và Hoàng Tuấn Kiệt

tuyền dạy, dù sao có hai bậc cha chú trong giới hắc đạo, Phong Đạt đã

sớm lĩnh ngộ được cuộc sống vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài, đã cố

hết sức học cách tự bảo vệ chính mình. Ngay cả Thủy Tiên trông liễu yếu

đào tơ, cũng học được mấy chiêu phòng thân.

“Phong Đạt, sáng nay con bận việc gì sao ?” Thư Phàm không tin thằng con trai quen thức khuya dậy muộn, đột nhiên lại thay đổi thói quen.

Phong Đạt mỉm cười, nhìn Thư Phàm bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Mẹ thật hiểu con ghê, đúng là sáng nay con có việc bận thật.”

Thư Phàm cười, không nói thêm câu gì nữa. Chỉ cần Phong Đạt không dấn

thân vào nguy hiểm, Thư Phàm sẽ để cho Phong Đạt làm những gì mà mình

thích.

“Anh hai, có thể cho em đi cùng được không ?” Thủy Tiên không bỏ qua cơ hội, vội nịnh nọt hỏi Phong Đạt.

“Em ở nhà đi. Anh bận việc cá nhân, nên không thể cho em đi theo được.”

Phong Đạt không muốn cô em gái biết sáng nay mình đi đâu. Nếu để Thủy

Tiên biết, sớm muộn gì bố mẹ cũng biết. Phong Đạt không muốn gặp rắc

rối. Trác Phi Dương là điều cấm kị, không được phép nhắc đến trong gia

đình nhà họ Hoàng.

Thủy Tiên bĩu môi: “Anh lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí, anh tưởng có thể gạt bỏ em ra ngoài được sao ?”

Phong Đạt nhếch mép, cười giễu cợt: “Nghe cách mà em nói chuyện, chẳng khác gì anh là đồng phạm của em.”

“Anh hai….” Thủy Tiên điên tiết, bấm hai móng tay sắc bén vào cánh tay Phong Đạt, khiến Phong Đạt kêu oái oái: “Đau anh !”

“Đáng đời, ai bảo không mang theo em đi cùng.” Thủy Tiên chẳng những

không chịu dừng tay, còn tiếp tục dùng lực bấm thật mạnh vào cánh tay

Phong Đạt.

Phong Đạt hết chịu nổi, vội uống nốt ly nước cam vắt, đứng bật dậy như

lò xo, hấp tấp chào cả nhà: “Thưa ông nội, thưa bố mẹ, con đi.”

Phong Đạt chạy đi như ma đuổi. Lần này, cương quyết rời khỏi nhà trước

khi cô em gái diễn trò mè nheo và giả vờ khóc. Nếu ngày nào cũng phải

chịu đựng cảnh này, Phong Đạt sớm sẽ hóa điên mất.

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nhìn nhau, cùng lắc đầu thở dài. Tuy nhiên

trong lòng họ lại mãn nguyện nở một nụ cười hạnh phúc. Thấy hai đứa con

lớn lên khỏe mạnh và xinh đẹp, thông minh và lanh lợi, tình cảm anh em

của hai đứa con lại rất thân thiết và gắn bó, họ không còn mong muốn gì

nữa.

“Ông nội, cháu cũng muốn được đi ra ngoài.” Thủy Tiên quay sang nịnh nọt và làm nũng với ông Gia Huy.

Ông Gia Huy phì cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình

của Thủy Tiên: “Cháu nên xin phép mẹ cháu, ông không biết gì đâu.”

“Ông nội…..” Thủy Tiên xụ mặt, đáng thương nhìn ông nội, hốc mắt đỏ hoe.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Thư Phàm bằng con mắt đầy ẩn ý: “Em xem con gái đóng kịch giống em không kìa.”

Thư Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh nhắc lại lần nữa thử xem ?”

Nhìn khuôn mặt cười như mà không cười của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt sợ

Thư Phàm giận, vội giả vờ nói lảng sang chuyện khác: “Công việc nghiên

cứu và thử nghiệm thuốc của em tiến hành đến đâu rồi ?”

Nhắc đến công việc mà mình yêu thích, tâm trạng căng thẳng của Thư Phàm

dịu đi không ít: “Vẫn đang trong quá trình thử nghiệm và nghiên cứu.”

“Anh tin rằng em nhất định sẽ thành công.” Hoàng Tuấn Kiệt dịu dàng bóp

nhẹ bàn tay mảnh khảnh của Thư Phàm dưới gậm bàn, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy tình ý và ngọt ngào.

Thủy Tiên thấy nổi hết cả da gà. Bố mẹ lấy và sống với nhau gần 20 năm,

nhưng tình cảm vẫn mặn nồng như ngày nào, điều này khiến Thủy Tiên rất

tự hào và ngưỡng mộ. Tuy nhiên mỗi lần thấy hai người vô tư thể hiện

tình cảm với nhau trước mặt mình, Thủy Tiên lại ho nhẹ nhắc nhở: “Bố mẹ, con vẫn còn đang ở đây a.”

Thư Phàm xấu hổ với con trẻ, vội thu hồi ánh mắt, tập trung vào việc ăn uống.

Hoàng Tuấn Kiệt vo tay thành nắm đấm, che miệng “khụ” một tiếng, bắt chước Thư Phàm, cầm đũa, tiếp tục ăn cơm.

Thủy Tiên tròn xoe mắt nhìn một loạt thao tác của bố mẹ. “Hai người này

đóng kịch và giả vờ cũng cao siêu quá đi !” Thủy Tiên cảm thán nghĩ

thầm.

*************

Sống hơn 18 năm, Phong Đạt hiếm khi mặc vét đi ra ngoài, chỉ mặc khi có

hội hè đình đám. Phong Đạt thích mặc quần jean, áo phông, tông màu chủ

yếu là hai màu, trắng và đen.

Mở cửa tủ, nhìn mấy bộ vét màu xám đen được ủi phẳng phiu treo trên móc

gỗ, Phong Đạt lưỡng lự vươn tay, cầm lấy móc áo. Sáng nay, Phong Đạt

phải đến tập đoàn Trác Thị báo danh, bắt đầu nhận công việc mới. Phong

Đạt muốn tạo ấn tượng tốt với Trác Phi Dương, tuy chỉ là một tài xế nho

nhỏ, nhưng cũng không thể ăn mặc sơ sài và luộm thuộm.

Thay xong quần áo, Phong Đạt đứng soi mình trước gương. Phong Đạt bật

cười khi nhìn thấy một khuôn mặt non choẹt, đang khoác trên người một bộ vét màu xám đen, bộ vét rất vừa vặn với khổ người thon thả của Phong

Đạt, tôn lên nước da trắng mịn.

Cầm túi balô, Phong Đạt khép cửa phòng. Tối hôm qua, theo yêu cầu của

người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi - phỏng vấn mình vào sáng hôm qua,

Phong Đạt đã làm một bộ hồ sơ và điền những thông tin cần thiết, những

thông tin đó có năm phần là thật, năm phần là giả, Phong Đạt vẫn không

thể cho Trác Phi Dương biết bố mẹ mình l