XtGem Forum catalog
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327922

Bình chọn: 9.5.00/10/792 lượt.

cảm thấy lâng lâng hạnh

phúc, vừa thấy những thống khổ và dằn vặt mà mình đã phải cố kìm nén hơn 10 năm qua hoàn toàn bùng phát. Vẫn biết rằng không nên có tình cảm với người đàn ông yêu mẹ mình, nhưng lại bất lực không thể ngăn cấm được

lòng mình không được phép nhung nhớ hắn, dần dần tình cảm từ ngưỡng mộ

đã chuyển sang yêu sâu đậm từ lúc nào không biết.

Đặt hai tay trên bờ tường ban công, ngước mắt nhìn bầu trời đêm không có trăng sao, Thy Dung sâu kín thở dài.

Trác Phi Dương sang đây làm gì, tại sao hắn không thể để cho tâm tư dậy sóng của mình được yên ?

Mình cần một khoảng thời gian dài để quên hắn, quên đi mối tình oan

trái không có đoạn kết. Cứ ngỡ tưởng khi mình thử đặt tình cảm, sự quan

tâm và suy nghĩ của mình sang một người đàn ông khác, mình sẽ dần quên

được hắn. Nhưng vô ích thôi, hắn vừa mới xuất hiện, đã đánh vỡ tất cả

lớp băng mỏng mà mình cố tạo ra để ngăn cách giữa mình và hắn.

Mình là một cô gái quá yếu đuối chăng ?

Thy Dung không khỏi lắc đầu tự chế giễu bản thân mình, một nụ cười tuyệt vọng nở trên môi.

Thy Dung nhắm mắt lại, để cho hai dòng lệ trong suốt lăn dài xuống má,

tích tụ trong giọt lệ là nỗi nhớ nhung, là đắng cay và chua xót.

Thy Dung sờ lên trái tim mình, mí mắt run run, cầu mong mình có thể quên đi tất cả, quên đi một đoạn tình oan trái không quá ngắn cũng không quá dài của mình.

Theo thói quen, Thy Dung sờ vào cổ, thấy tay mình trống không, mới sực nhớ sợi dây chuyền kia sớm đã không còn trên người.

Nụ cười trên môi Thy Dung thê lương hơn bao giờ hết, nước mắt vì thế

cũng tuôn ra nhiều hơn. Vật kỉ niệm đã mất, coi như hai người có duyên

không phận, mình cũng không nên quá cố chấp nữa.

Tiếng giày khua cồm cộp trên nền gạch men phá tan đi thế giới riêng tư

của Thy Dung, mùi nước hoa thoang thoảng bay trong không khí đã quấy

nhiễu tâm tư rối loạn của Thy Dung.

Thy Dung đông cứng cả người, mở bừng mắt, thở cũng không dám thở mạnh.

Mặc dù rất muốn quay về phía sau, nhìn vào mắt người đàn ông mình đã

thầm mến hơn 10 năm nay, nhưng lại sợ tất cả chỉ là mộng ảo.

Thy Dung nhắm chặt mắt lại, mười đầu ngón tay dùng sức bấu vào bờ tường

ban công, ước mình có một đôi cánh để bay thoát ra khỏi đây.

Thy Dung là một người rất nhát gan trong chuyện tình cảm. Nếu người đó

không thể yêu mình, Thy Dung thà rằng chọn cách tránh mặt, tự hành hạ và dày vò chính mình cũng nguyện không tìm gặp và cầu xin người đó miễn

cưỡng tiếp nhận tình cảm của mình.

Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, vì hồi hộp, trái tim Thy Dung cơ hồ cũng sắp rớt ra ngoài vì đập quá nhanh. Thình thịch thình thịch,

từng tiếng từng tiếng vang rõ bên tai.

Thy Dung không còn chịu đựng hơn được nữa, khom người ước lượng khoảng

cách từ ban công xuống dưới đất, thấy cũng không quá cao, Thy Dung tự

nhủ: “Mình có thể nhảy từ đây xuống khu vườn phía dưới, mất mặt một chút cũng không sao, còn hơn phải đối diện với Trác Phi Dương.”

Thy Dung chồm người về phía trước, chuẩn bị nhảy xuống, tiếng nói hơi

trầm của Trác Phi Dương đã vang bên tai: “Thy Dung, tôi muốn nói chuyện

với cô.”

Thy Dung bỗng thấy toàn thân mình tê liệt, đôi bàn tay đang nắm chặt lấy bờ tường ban công buông thõng. Thy Dung run rẩy cả người, thật lâu cũng không dám quay đầu nhìn Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương cau mày, thập phần không hài lòng với cách cư xử xa cách của Thy Dung.

“Không muốn nói chuyện với tôi ?” Thanh âm của Trác Phi Dương đã lạnh đi vài phần, đôi mắt hắn toát lên những tia nhìn nguy hiểm.

Thy Dung hít vào thở ra đến hơn chục lần, mới dám từ từ quay lại nhìn

Trác Phi Dương, tuy nhiên tầm mắt của Thy Dung chỉ dám nhìn đôi bàn tay

nam tính và thon dài của hắn, không có dũng khí nhìn vào mắt hắn, sợ

hắn đọc được suy nghĩ trong lòng mình, sợ không thể giữ nổi bình tĩnh để nói đôi ba câu với hắn.

“Ngẩng mặt lên.” Trác Phi Dương lạnh lùng ra lệnh, hắn càng lúc càng không kiên nhẫn. Hắn cho rằng Thy Dung đang trốn tránh hắn.

Thy Dung bối rối hết nắm tay rồi lại mân mê vạt áo, dáng vẻ như một cô dâu nhỏ đang bị ông chồng đổ tội oan.

Trác Phi Dương không còn chờ đợi hơn được nữa, sợ cô gái nhỏ này cứ cúi

đầu mãi, không chịu ngẩng mặt lên nhìn hắn. Trác Phi Dương nhẹ nâng cằm

Thy Dung lên.

Sự động chạm của Trác Phi Dương khiến cho Thy Dung bủn rủn hết cả

người, một dòng điện truyền thẳng lên não, lan xuống toàn thân, ngay cả ngón chân cũng run lên nhè nhẹ, sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với Thy Dung quá lớn, chỉ cần anh ta tỏ ra ôn nhu và chiều chuộng, Thy

Dung tưởng mình là một nàng công chúa vừa mới tỉnh giấc sau cơn mê.

“Đang nghĩ đến điều gì ?” Trác Phi Dương nhìn đôi mắt trong veo như nước hồ thu của Thy Dung. Khi phát hiện ra Thy Dung đã khóc, vầng trán ưu tú của hắn nhăn lại.

Thò tay vào trong túi quần, lấy một chiếc khăn tay màu trắng thơm mùi

nước hoa, Trác Phi Dương quẹt nhẹ vào má và mi mắt ướt đẫm lệ của Thy

Dung.

Thy Dung kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn Trác Phi Dương không chớp, bần thần không dám tin.

Trác…. Trác Phi Dương cũng biết cách chăm sóc người khác sao ? Hắn…hắn

chẳng