Polaroid
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327990

Bình chọn: 7.00/10/799 lượt.

ười đứng ngắm những con thú bông được bày bán trong một cửa hàng

cạnh vỉa vè, qua lớp cửa kính. Chưa bao giờ, Thy Dung lại ước ao có

người tặng cho mình một con gấu bông đến thế. Thy Dung muốn người tặng

cho mình con gấu bông to đùng kia là người mình thầm mếm đã lâu.

Vẫn biết rằng điều này không thể thành hiện thực, nhưng Thy Dung vẫn cứ ước, vẫn cứ khát khao.

Đứng một lúc trước cửa hàng kính bán thú bông, Thy Dung chầm chậm bước

đi, bước chân vô định, không có phương hướng, muốn để cảm xúc của mình

dẫn dắt bước chân, muốn đi đến khi nào không còn sức để mà đi tiếp nữa

thì thôi.

Đột nhiên, trời đổ cơn mưa rào, những hạt mưa to đùng rơi chênh chếch

xuống nhân gian, tạo nên những âm thanh lộp bộp, leng keng. Mọi người

trở nên hối hả, những bước chân vội vã, người chạy, người cố rảo bước

cho thật nhanh, người nhanh chân tìm một mái hiên đứng trú tạm, chờ cho

đến khi nào mưa tạnh lại tiếp tục con đường mình phải đi.

Thy Dung ngây người đứng gần một cây cột đèn, ngơ ngác nhìn những chiếc

xe ô tô và xe máy phóng vùn vụt qua. Thy Dung đã quên mất mình không có

ô, nước mưa đang thấm vào quần áo, đang nhỏ giọt trên mái tóc tơ mềm

mượt.

Một chiếc xe buýt đỗ xịch lại, cửa xe mở, hai hành khách bước xuống. Hai hành khách khác ngồi đợi trên ghế trong trạm xe buýt đã lâu, bước vội

lên.

Chiếc xe buýt chờ hai vị khách bước hẳn vào trong lòng xe, cánh cửa ngay lập tức được đóng lại, rời đi để lại mấy tiếng còi chói tai.

Thy Dung mờ mịt nhìn theo, nước mưa lăn dài trên má, từng giọt từng giọt, chiếc váy đã ướt đẫm, dính sát vào người.

Mưa thu, không khí se se lạnh, nước mưa mang theo hơi lạnh, ngấm sâu vào da thịt, chẳng mấy chốc Thy Dung run lên, xoa nhẹ vào hai cánh tay, co

ro bước tiếp trên vỉa hè, trong đầu không có suy nghĩ sẽ dừng lại.

Từ trong làn mưa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, toàn thân vận đồ

đen, trên tay cầm một chiếc ô màu đen, tiến nhanh về phía Thy Dung.

Thy Dung bỗng thấy mình được bao trong một vòng tay ấm áp, nước mưa thôi không còn tát vào người nữa.

Giật mình, Thy Dung ngước mắt nhìn người đàn ông đang giữ chặt lấy cánh tay phải của mình.

Khi tầm mắt lọt vào trong một đôi mắt thâm thúy đen sâu, hô hấp không

khỏi ngừng trệ, trái tim vì thế cũng đập nhanh hơn. Thy Dung ngơ ngác

nhìn, nhìn đến ngây ngẩy cả người, nhìn đến quên cả chớp mắt, có cảm

giác mọi thứ xung quanh mình bỗng chốc đều dừng hết cả lại, không gian

và thời gian đều tụ về một điểm.

“Tại sao đi lang thang ngoài đường, tại sao không mang theo ô ? Cả người đã ướt hết cả rồi.”

Người ấy là đang quan tâm đến mình sao ?

Thy Dung thấy mắt mình ươn ướt, không biết là do nước mắt hay là do nước mưa.

“Theo tôi đi về.”

Người ấy kéo Thy Dung lại gần, cùng nhau đi chung dưới một chiếc ô, mưa

vẫn tiếp tục rơi, gió thổi mạnh, gấu váy ướt bay bay, mái tóc ướt nhẹp

đang nhỏ những giọt nước trong vắt xuống cổ, nhiệt độ ấm áp truyền từ cơ thể người ấy khiến Thy Dung không còn thấy lạnh nữa.

Mắt chăm chú nhìn nửa khuôn mặt trầm tĩnh của người ấy, nhìn một nửa bên gò má hơi ẩm ướt nước mưa, nhìn bờ vai rộng và nam tính, nhìn bàn tay

đang nắm lấy bàn tay mình.

Cảm giác này thật giống như mình và anh ấy đang hẹn hò. Thy Dung nhắm

mắt lại, rồi mở bừng mắt ra, ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt qua tán ô.

Kể từ khi nhận ra mình đã thích Trác Phi Dương, Thy Dung đã từng mơ có

ngày được cùng hắn nắm tay nhau tung tăng đi dạo khắp phố, đi chơi công

viên, đi xem phim, đi nghe ca nhạc, đi du lịch và chụp thật nhiều ảnh.

Nước mắt trên má lăn xuống thật nhiều, Thy Dung hạnh phúc và cảm động

rơi lệ, cơ thể như muốn tan ra, muốn hóa thân thành những hạt nước mưa,

muốn xoay tròn hát vang. Dù mai sau có thể cùng hắn nắm tay nhau đi hết

cuộc đời này không ? Thy Dung cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu hắn,

cũng không bao giờ quên kí ức của ngày hôm nay.

Tài xế mở cửa xe ô tô, Thy Dung theo Trác Phi Dương bước lên xe, bỏ lại sau lưng một vùng trời trắng xóa toàn nước mưa.

Trác Phi Dương và Thy Dung ngồi cùng một băng ghế trên xe ô tô.

Thy Dung vì ngượng ngùng, vì không được tự nhiên, đã chọn cách trầm mặc, nhìn khung cảnh bên đường đang liên tục thay đổi, lùi lại về phía sau

khi xe ô tô di chuyển.

Trác Phi Dương ngồi dựa người ra sau ghế xe, chân vắt chữ ngũ, hai tay đặt lên đùi, cách ngồi ung dung và thoải mái.

Hai người duy trì thế trầm mặc cho đến khi chuông điện thoại của Thy Dung reo vang.

Thy Dung giật mình, lúng lúng nhìn Trác Phi Dương, đúng vào lúc hắn cũng quay sang nhìn mình, thành ra bốn mắt giao nhau.

Mặt Thy Dung thoáng ửng hồng, vội cúi đầu, tay run run mở khóa túi xách.

Trác Phi Dương cau mày, không hiểu tại sao trong lòng hắn cực kì không

vui. Hắn đoán người đang gọi điện thoại cho Thy Dung là Bách Khải Văn.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, người đang gọi cho Thy Dung đúng là Bách Khải Văn.

Thy Dung không dám nhìn vào mắt Trác Phi Dương, cúi đầu nhìn màn hình

điện thoại nhấp nháy, hiển thị tên của Bách Khải Văn. Nghe hay là không

nghe ? Nếu không nghe, Bách Khải Văn sẽ lo lắng, sẽ tưởng rằ