
trong số
những người có mặt ở đây, họ nghĩ số tiền mà họ kiếm được bằng thủ đoạn
và bằng vào tài năng thiên bẩm của mình thuộc về họ, không thể dễ dàng
mang nó cho người khác.
Thy Dung không phủ nhận điều ấy, cũng không thể dùng bạo lực để bắt ép
họ thay đổi lối sống xa hoa và lãng phí của mình. Mỗi người đều có cách
nhìn nhận riêng.
“Thy Dung, em đang nghĩ gì thế ?” Bách Khải Văn trong bộ vét màu trắng
quen thuộc, một tay cầm ly rượu vang màu đỏ, một tay đút vào trong túi
quần, hơi nghiêng người, cúi gần sát mặt Hoài Thương, hỏi nhỏ.
Thy Dung giật mình vì sự đụng chạm của Bách Khải Văn. Mấy ngày gần đây,
Thy Dung luôn tìm cách trốn tránh Bách Khải Văn, không muốn thân cận với hắn quá gần. Sự thật mà Thy Dung vô tình phát hiện được, đã tạo một bức tường ngăn cách giữa hai người, mặc dù Thy Dung cố tỏ ra bình thản,
không có chuyện gì, Bách Khải Văn vẫn nhận ra được.
“Em đang nghĩ không biết mình có phải đã đi lạc rồi không ?” Thy Dung
cười khẽ, giấu những suy nghĩ thật lòng của mình trong đáy mắt, tay chỉ
chỉ vào đám đông đang xôm xụ trước mặt: “Anh thấy các quý cô và các quỳ
bà kia không, họ hòa nhập vào hoàn cảnh mới dễ dàng làm sao, còn em vẫn
không thể quen nổi, dù em không phải lần đầu tiên đi dự tiệc.”
Bách Khải Văn mỉm cười, nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của
Thy Dung: “Em không cần phải để ý đến họ, anh thích em như thế này hơn.”
“Thật sao ?” Thy Dung giả vờ hỏi lại Bách Khải Văn, mắt chớp chớp nhìn
hắn, ánh mắt lộ vẻ gian sảo: “Nếu em nói với anh rằng em đang rất mong
có thể trở về khách sạn, anh có đồng ý không ?”
Nụ cười trên môi Bách Khải Văn cứng đơ, hắn khó khăn nói: “Thy Dung, em
đừng đùa anh, chúng ta vừa mới đến đây, em đã muốn trở về khách sạn rồi
sao ?”
Tuy nhiên hắn nhanh chóng lấy lại tự chủ, xấu xa đụng nhẹ vào chiếc eo
thon của Thy Dung: “Thy Dung, em là đang câu dẫn anh đúng không ? Em
muốn nhanh được trở về khách sạn vì em muốn anh và em có khoảng trời
riêng chứ gì ?”
Đến lượt nụ cười trên môi Thy Dung cứng ngắc, không bao giờ có thể nói
chuyện tử tế với tên vô sỉ Bách Khải Văn được lâu, hơi một chút là hắn
lại giở giọng đầy ám muội ra để nói. Cũng may mọi người chung quanh đều
mải nói chuyện với nhau, bầu không khí quá ồn ào và náo nhiệt, nên không ai nghe được Bách Khải Văn vừa nói gì, nếu không Thy Dung sẽ ước mình
có một cái khe nẻ để chui xuống.
Nhìn khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng của Thy Dung, Bách Khải Văn cực kì hài
lòng: “Thy Dung, em thật sự đang nghĩ đến anh sao ? Nếu thế thì may mắn
cho anh quá, tối nay khi nào về đến khách sạn, anh phải hảo hảo dùng
hành động để cảm ơn em.”
“Bách, Khải, Văn” Thy Dung nghiến răng kêu ken két, hận không thể đánh
bất tỉnh Bách Khải Văn, sau đó đem quăng hắn ra ngoài đường.
Biết con dã miêu đang nổi giận, Bách Khải Văn khôn ngoan thu lại nụ cười vô lại, và giọng nói cợt nhả của mình.
“Thy Dung, em đứng ở đây chờ anh một chút, anh ra chào ông Michael.”
Bách Khải Văn nhìn về phía một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao
lớn, mái tóc màu vàng, mũi cao, chứng tỏ ông ta là một người Tây, vận
một bộ âu phục màu xám, đeo cà vạt màu trắng, khuôn mặt đã xuất hiện
những nếp nhăn mờ nhạt.
“Anh đi đi.” Thy Dung dịu dàng bảo Bách Khải Văn, cầu mong hắn mau mau
đứng tránh xa mình một chút. Thy Dung rất sợ nếu Bách Khải Văn còn tiếp
tục nói ra một câu gì đó, sợ rằng mình không thể giữ vững được bình
tĩnh, sẽ quát thật to vào mặt hắn, tiếp theo sẽ sử dụng vũ lực với hắn.
Tính cách vô lại của Bách Khải Văn không phải ai cũng chịu đựng được.
Bách Khải Văn cầm ly rượu, tay vẫn đút vào trong túi quần, tiến về phía trước.
Thy Dung nhìn theo bóng lưng của Bách Khải Văn, trên môi nở một nụ cười nhạt, một nụ cười không có độ ấm.
Thy Dung ghét nhất việc bị người khác lừa dối, đặc biệt việc đó lại liên quan đến vấn đề đạo đức và hạnh phúc của một người khác.
Người phụ nữ đã sinh con gái cho Bách Khải Văn là ai, Thy Dung không
biết mặt, nhưng Thy Dung có thể đoán biết cô ấy nhất định sẽ rất đẹp,
bởi vì thẩm mĩ của Bách Khải Văn rất cao, một kẻ hào hoa phong nhã như
hắn, không bao giờ giờ chọn một cô gái xấu xí làm tình nhân.
Mặc kệ trước đây giữa Bách Khải Văn và cô ấy đã xảy ra chuyện gì, việc
hắn không thừa nhận cái thai trong bụng cô ấy là con của hắn, còn bắt ép cô ấy phải phá bỏ cái thai là sai. Hắn có thể không yêu cô ấy, nhưng
đứa bé trong bụng cô ấy là một sinh mệnh, Bách Khải Văn quá tuyệt tình
và quá tàn nhẫn.
Thy Dung tự đặt mình vào trường hợp của cô ấy. Nếu bị Bách Khải Văn
chẳng những không thừa nhận đứa con chưa thành hình trong bụng mình là
con của hắn, nói những lời bội bạc bắt mình phải phá bỏ cái thai, khiến
mình phải nuôi con một mình, đến khi con bé được mấy tuổi, lại quay về
đòi quyền nuôi con, Thy Dung mười phần mười sẽ nổi điên, nặng thì cầm
dao đuổi giết Bách Khải Văn khắp phố, vừa thì mỗi lần hắn tìm đến cửa sẽ cho người đánh hắn một trận nhừ tử, nhẹ thì dốc hết tiền trong túi thuê một luật sư thật giỏi tranh giành quyền nuôi con đến cùng, cũng không
ngại sử dụng đế