Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327342

Bình chọn: 8.00/10/734 lượt.

Văn, hắn chỉ cười nhạt, nhìn bọn họ bằng con mắt

lạnh lẽo và u ám. Nếu chọc giận hắn, hắn sẽ cho bọn người không biết

xấu tốt này sống không bằng chết. Sống mà không sử dụng thủ đoạn, không

phải là phong cách làm người của hắn.

Ra đến sân bay, đã có người chờ sẵn, Bách Khải Văn bước lên từng bậc cầu thang dẫn lên máy bay tư nhân. Đến gần cánh cửa, Bách Khải Văn nghiêng

người, nhẹ nhàng di chuyển vào trong máy bay, tránh không để cho đầu Thy Dung va đập vào thành cửa máy bay. Nếu để lại bất cứ cục u nào trên

trán Thy Dung, chẳng những khiến Thy Dung bị đau, mà ngay cả bản thân

hắn cũng đau không kém.

Không biết từ khi nào, hắn đã để an nguy của Thy Dung vào trong lòng

mình, hắn muốn thay Thy Dung làm mọi thứ, chỉ cốt Thy Dung được bình an

vui sống và tiếp tục cười đùa như trước.

Máy bay cất cánh, Bách Khải Văn chuyển Thy Dung nằm trên một chiếc

giường nệm màu trắng, còn hắn ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn Thy Dung

ngủ.

Liều lượng của thuốc mê cũng sắp hết tác dụng rồi !

Bách Khải Văn canh chừng thời gian Thy Dung thức giấc, như một chàng hoàng tử đang chờ mong nàng công chúa mở mắt ra nhìn mình.

Gần một phút sau đó, thân hình nhỏ nhắn nằm trên giường khẽ cựa quậy,

hàng lông mi cong vút rung lên nhè nhẹ tựa như một sợi lông mỏng đang

bay trong gió, mí mắt chớp chớp, Thy Dung mông lung mở mắt. Thứ đầu tiên mà Thy Dung nhìn thấy là một khung vòm màu trắng, Thy Dung cau mày,

thấy khung cảnh này cực kì xa lạ. Thy Dung hạ tầm mắt, hình ảnh Bách

Khải Văn đang ngồi trên ghế bọc da màu trắng, một tay chống má, một tay

đặt trên thành ghế, lọt vào trong đáy mắt.

Thy Dung biết ngay có điều gì đó không ổn, vội chống tay ngồi dậy.

Bách Khải Văn chào đón Thy Dung bằng một nụ cười của một têm trộm sắp bị phát hiện đang làm việc xấu: “Em đã tỉnh dậy rồi ?”

Thy Dung không vội trả lời Bách Khải Văn, tiếp tục quan sát căn phòng xa lạ một lượt, không…… đây phải gọi là khoang máy bay tư nhân mới đúng.

Trời ạ…tại sao khi con vừa mới tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên máy bay

thế này ? Nhất định là do tên vô sỉ kia giở trò.

“Bách Khải Văn !” Người nào đó đã bị chọc giận đến phát điên, cao giọng quát to.

“Thy Dung, em đừng nóng, thuốc mê vẫn còn chưa hết tác dụng đâu, em nằm

xuống thêm một lúc nữa đi nếu không sẽ rất đau đầu.” Bách Khải Văn vội

vàng trấn an Thy Dung, muốn dỗ dành con dã miêu đang nổi nóng kia.

“Anh dám chuốc thuốc mê tôi, dám lợi dụng lúc tôi ngủ say để mang tôi

lên máy bay ?” Thy Dung kể lể tội lỗi của Bách Khải Văn, mỗi lần nói ra

một chữ, âm thanh lại nâng cao lên vài phần, chứng tỏ bây giờ Thy Dung

đang vô cùng tức giận.

Bách Khải Văn chắt một cốc nước lọc, hắn đưa tận tay cho Thy Dung: “Em

uống đi, uống cho bớt khát. Anh nghĩ cổ họng em cũng đã khát khô hết cả

rồi.”

Bách Khải Văn trìu mến nhìn Thy Dung. Hắn biết Thy Dung đang giận hắn,

nên ngoan ngoãn không dám phản bác lại, để Thy Dung được phát tiết tức

giận cho đến khi nào nguôi giận thì thôi. Người ta nói: “Đàn ông tốt

không đấu với phụ nữ.”

Mặc dù hắn không tự nhận mình là một người tốt, nhưng hắn sẽ đối xử thật tốt với Thy Dung. Dù sao Thy Dung cũng là người con gái hắn đã chọn, là người duy nhất khiến hắn rung động, muốn độc chiếm.

Thy Dung thô lỗ đón lấy cốc nước lọc trên tay Bách Khải Văn, gần như là cướp, nước vì thế sóng sánh sắp đổ ra vạt váy.

Hỏa khí đã bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, vì muốn dẹp khỏa khí trong

người mình, Thy Dung uống liền một ngụm hết nhẵn cốc nước lọc.

Bách Khải Văn cố nén cười, nheo mắt nhìn Thy Dung ngửa cổ, tu ực một

hơi. Cách uống nước của Thy Dung có bao nhiêu hào sảng và khí thế của

một thằng con trai, có lẽ hắn rung động cũng vì tính cách có một không

hai này của Thy Dung.

Không ai có thể biết khi nào ái tình sẽ đến, khi nào nó sẽ đi, chỉ biết

khi còn sống phải tận dụng không nên bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Bách Khải Văn là một người biết tận hưởng cuộc sống, hắn không bao giờ tự bạc đãi chính mình.

“Thy Dung, từ đây sang Las Vegas còn một quãng đường rất xa, em chắc đã

đói bụng rồi, có muốn ăn gì không ?” Chờ Thy Dung uống xong cốc nước

lọc, Bách Khải Văn dịu dàng hỏi.

Hỏa khí trong người Thy Dung vừa mới hạ xuống, vì câu nói của Bách Khải

Văn lại tăng cao lên vùn vụt: “Bách Khải Văn, anh dám mang tôi sang tận Las Vegas, anh muốn tôi đánh anh một trận đúng không ?”

Bách Khải Văn giả vờ đáng thương nói: “Anh biết chuốc thuốc mê cho em

ngủ say, rồi lén lút mang em lên máy bay sang Las Vegas là không đúng,

nhưng em cũng phải hiểu cho anh, anh sang bên đấy vì công việc, phải hơn một tuần mới về Hồng Kông, anh vì sợ nhớ em đến không chịu nổi, nên mới muốn em đi cùng.”

Thy Dung đang tức giận ngút trời, không còn tâm trí để nghe hắn giải thích.

“Bách Khải Văn, anh bảo phi công quay đầu máy bay ngay lập tức, tôi

không muốn bay sang Las Vegas với anh. Anh đi công tác là việc của anh, tại sao lại mang tôi theo cùng ?” Thy Dung càng nói càng tức, càng giận tên Bách Khải Văn vô sỉ không hiểu đạo lý kia. Lẽ ra trước khi mang

mình lên máy bay, hắn phải hỏi qua ý kiến của mình mộ


XtGem Forum catalog