
uần bò, lại lấy khăn
lụa buộc lên tóc dài phiêu dật, giống một cô hồn dã quỷ rãnh rỗi dạo quanh ở
đầu đường Đài Bắc.
Khi nhàm chán thật khó chịu, sớm biết phải cùng chị cả
đến nước Đức nói chuyện làm ăn, tội gì ở lại để cho mình mốc meo.
Nhưng nếu đi ra ngoài, dạo vòng vòng các công ty bách
hóa, cũng không phải không hay, dù sao tiền trong thẻ vàng nhiều như vậy, xa xỉ
một chút, coi như xúc tiến nền kinh tế xã hội phát triển. Trong lòng nghĩ đến
đây, cô liền nghênh ngang đi vào một công ty bách hóa.
Ừ, nơi này bán đồ cũng không tồi, khó trách các phụ nữ
thích dạo công ty bách hóa. Nha, sao cô lại quên mình vốn cũng là phụ nữ? Đều
do cô giả đàn ông quá lâu. Quên đi, dù sao là nam hay là nữ cũng không có gì,
hiện tại cô chỉ cần có chuyện làm là được.
Dạo dạo, cô dạo đến quầy bán đồ trang điểm. Huh, Lâu
thị ra, không mua, hơn nữa cô cũng không cần.
Rồi đến quầy trang sức xem. Bông tai, lại càng không
cần rồi, cô ngay cả lỗ tai đều không có, mua rất lãng phí.
Vòng cổ còn miễn cưỡng có thể nhận, đúng rồi, bông tai
có thể, mua cho em gái nha, sao cô lại quên.
Vì thế cô chọn một đôi bông tai tinh xảo thanh lịch,
hai cái vòng cổ óng ánh chói mắt, chất liệu gỗ tiếp theo thứ tự là thủy tinh và
kim cương.
Giá trị thật cao! Đối với cô mà nói, chỉ thế này thôi
đã gọi là đồ mua sắm điên cuồng rồi.
Bên kia, Lam Vũ Đường vừa ra thang máy có chút kinh
ngạc bình tĩnh nhìn bóng dáng kia, bóng lưng rất quen thuộc. Cô, cô quay đầu
rồi, dĩ nhiên là Bộ Hiên! Xem mặt trăm phần trăm là Lâu Bộ Hiên, nhưng… Bộ Hiên
là nam, đối phương lại là nữ nha! Trong lòng đang nhận định mình yêu đàn ông
đột nhiên loạn cả lên, giống bị người hạ lời nguyền đi về phía mỹ nhân đứng ở
trước quầy chuyên doanh [quầy
chuyên bán một loại hàng hoá'>.
Sẽ có kỳ tích xảy ra sao? Anh hi vọng có.
Xuất phát từ tập tính của người luyện võ, Lâu Bộ Vũ
lập tức biết có người đứng ở phía sau mình, trực giác nói cho cô biết hình như
là người quen.
“Bộ Hiên.” Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai cô.
Là anh! Lâu Bộ Vũ lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi,
chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Tiên sinh, anh đang gọi tôi
phải không? Tôi quen anh sao?”
Đối mặt cùng một gương mặt, nghe câu hỏi xa lạ của cô,
Lam Vũ Đường giật mình sửng sốt, “Thật xin lỗi, ngoại hình cô rất giống một
người bạn của tôi…” Trong lời nói của anh khó nén mất mát. Cô là nữ, dù sao
cũng không phải Bộ Hiên, nhưng tại sao lại giống đến như thế?
“Tổng Giám đốc, cần phải đi.” Trợ lý phía sau ghé vào
lỗ tai anh nhắc nhở.
“Uh.” Nhưng anh vẫn nhìn cô gái trước mắt sững sờ, nỗi
thất vọng to lớn dâng lên trong lòng.
“Chị hai.” Một giọng nữ mềm mại truyền đến.
Xong đời, Bộ Yên đáng chết. Lâu Bộ Vũ thầm mắng ở
trong lòng, đồng thời rất nhanh bị người ôm lấy từ phía sau, người này đúng là
em gái út thân ái nhất của cô. Cô cũng thật biết chọn thời điểm xuất hiện, cái
này sẽ không lộ chân tướng chứ? Cô cảm thấy Lam Vũ Đường giống như có thể nhìn
thấu cô, cảm giác rất không thoải mái.
“Bộ Yên, cô ta… Là chị hai cô?” Anh cứng họng ấp úng
hỏi, đầu cứng ngắc một lát.
Lâu Bộ Yên nhìn thấy đàn ông trước mặt thì mỉm cười,
“Đúng vậy, chị hai tôi, cùng với anh hai tôi là một cặp sinh đôi mà, thế nào?
Giống không. Cô luôn luôn xuất quỷ nhập thần rất ít khi nhìn thấy người, lần
này trở về sẽ ở lại một thời gian… ” Cô líu ríu nói một đống lớn.
Lâu Bộ Vũ trừng mắt nhìn, giả bộ giật mình nói: “Thì
ra anh coi tôi là anh ấy, khó trách.”
“Wow, chị, vòng cổ thật đẹp, là tặng cho mỹ nhân là em
phải không!” Lâu Bộ Yên đã động thủ kiểm tra cái túi trong tay chị hai, vừa
nhìn thấy trang sức này liền biết là tặng cho mình, bởi vì chị hai chưa bao giờ
dùng.
“Trời ạ, em khiêm tốn một chút cũng không được sao?
Thua ở em luôn.” Lâu Bộ Vũ đem bao lớn bao nhỏ trên tay toàn bộ đưa cho cô,
thoải mái nhún vai một cái, nở một nụ cười, “Tốt lắm, đồ đã đưa cho em, chị đi
đây, Vũ Đường, tạm biệt!” Tay không
mà đến, tay không mà quay về, duy nhất có biến hóa chỉ là số trong thẻ vàng,
thật sự là thoải mái khoái trá quá.
Bọn họ thật đúng là anh em sinh đôi, ngay cả động tác
nhỏ đều giống nhau, Lam Vũ Đường suy nghĩ xuất thần.
“Tổng Giám đốc.” Trợ lý lại lên tiếng một lần nữa,
muốn triệu hồi hồn phách rời thân thể của ông chủ.
Lâu Bộ Vũ đang muốn rời đi thì thấy bộ dáng này của
anh, liền dừng bước, “Ha la, tiên sinh, anh có nhà không? Nhân viên của anh
đang chiêu hồn đó!” Bản tính nghịch ngợm của cô lại hiện ra.
Lam Vũ Đường lấy lại tinh thần, nghe thấy lời trêu
chọc của cô thì bật cười. Cô và Bộ Hiên đều một giọng, quả nhiên là anh em sinh
đôi. "Cô tên là gì?”
“Lâu Bộ Vũ.” Cô thẳng tanh không e dè nói.
Lam Vũ Đường nhìn cô, không tự chủ được hỏi: “Muốn tôi
đưa cô đi không?” Làm sao bây giờ? Đầu óc của anh giống như một chút cũng không
bị mình khống chế.
“Cám ơn hảo ý của anh, nhưng không cần. Em gái, chạy
lấy người.” Vẻ mặt cô sung sướng lôi kéo em gái mình bước đi, không cho anh cơ
hội tiếp xúc gì, dù sao để lộ thì không tốt lắm.
Lam Vũ Đường cười