
ứt liên lạc với bên ngoài, cô
không có từ chức càng không có trả lại nhà trọ, cô nhìn điện thoại ở trước mặt
mình, thật ra thì cô hoàn toàn có thể dùng điện thoại đi giải quyết những chuyện
này, Nhưng mà cô lại lo lắng Đoạn Tuấn Hiền sẽ tìm được cô.
Lòng của cô đã chết, lúc rời đi, cô đã nghĩ tới để xuống tất cả bi thương ở nơi
đó, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, mặc dù khả năng này rất khó, còn khó
hơn năm năm trước lúc cô rời đi, nhưng cô phải làm như vậy, trừ việc có thể tự
mình chữa lành vết thương, cô không có bất kỳ biện pháp nào rồi..
"Hiểu Giai, cho tôi một gói thuốc lá." Một bác thôn dân thúc dục làm
cô đột nhiên tỉnh lại, Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu lên vội vàng giúp bác tìm thuốc.
"Hiểu Giai, gần đây lại xinh lên nha." Bác Mạnh khen cô nói.
Ngải Hiểu Giai xấu hổ cười, mọi người trong thôn cũng đối với cô rất tốt, mặc
dù biết cô đột nhiên xuất hiện ở trong thôn, nhưng lại đối xử với cô giống như
là bà chủ vậy.
"Cám ơn, chú mới từ trấn lý trở lại sao?" bình thường cô cũng nói
chuyện phiếm cùng người dân trong thôn như vậy, mỗi ngày cũng rất nhanh liền
trôi qua"Đúng vậy." Chú Mạnh cười rất thật thà.
"Đúng rồi, mấy ngày trước có người xa lạ tới trong thôn chúng ta, xem ra
hình như là người xấu, hôm nay chỉ có cháu trông quán, cháu phải cẩn thận
nha." Chú Mạnh đột nhiên nhớ tới, vội vàng nhắc nhở Ngải Hiểu Giai.
Người xa lạ? Ngải Hiểu Giai không khỏi có chút bận tâm, mặc dù nói người trong
thôn nhiều, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô không có biện pháp gọi nhiều
người như vậy, nơi này cũng chỉ có cô cùng bà chủ ở mà thôi.
"không sao đâu, buổi chiều bà chủ sẽ trở về."
"Nhưng hai người đều là phụ nữ, buổi tối mới là thời gian nguy hiểm."
Chú Mạnh chủ yếu lo lắng là buổi tối.
"Buổi tối toi sẽ bảo a Cường tới đây xem xét nhiều hơn."Con trai chú
Mạnh là cảnh sát trong thôn, toàn thôn có hai cảnh sát, cho nên thường thay
phiên đi làm tuần tra.
Lúc này Ngải Hiểu Giai mới yên tâm một chút "Cám ơn chú, chú Mạnh."
"Cám ơn cái gì, mọi người đều cùng một thôn, đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn
nhau." Chú Mạnh cười to..
Ngải Hiểu Giai thích người dân nơi này, mỗi người đều thuần phác, nhiệt tình
như vậy.
Đoạn Tuấn Hiền lái xe vào một thôn, nhìn hoàn cảnh chung quanh, là đơn sơ nhưng
lại chất phác, Ngải Hiểu Giai thật ở chỗ này sao? Anh đã tìm cô lâu rồi, không
sai biệt lắm một tháng đi, thiếu chút nữa thì anh đã lật tung Đài Loan cùng
Hongkong, nhưng cũng không có bất cứ tin tức gì.
Cha Đoạn phân phó người vào trong một thôn, phát hiện có một người giống Ngải
Hiểu Giai, cho nên Đoạn Tuấn Hiền vội vàng chạy tới, xem một chút đến cùng có
phải Hiểu Giai hay không, mặc dù anh đã thất vọng quá nhiều lần, nhưng anh lại
cảm thấy nếu không đến xem thì nhất định anh sẽ hối hận.
Nhất
định là anh dùng tiền rồi, Ngải Hiểu Giai đứng ở đối diện khi dễ anh thật lâu,
sau đó mới quay đầu đi xem TV trong tiệm tạp hóa .
Chủ nhà đối diện chú A Lực đi ra, thấy Đoạn Tuấn Hiền lại ngồi ở ngưỡng cửa nói"Cậu
lại ngồi ở chỗ này sao, Hiểu Giai đều không để ý đến cậu...cậu ngồi đây không
phải lãng phí thời gian sao?" Chú A Lực đồng tình với anh, nghe Đoạn Tuấn
Hiền nói chuyện tình giữa anh cùng Ngải Hiểu Giai, nếu hai người cố gắng ở
chung một chỗ cũng không được, vậy tại sao không dứt khoát buông tha cho nhau
chứ?
"Không lãng phí, nhìn cô ấy cũng không tệ rồi, trong khoảng thời gian cô ấy
biến mất này, cháu tìm cô ấy đã quá lâu, đã từng nghĩ là sẽ không
tìm thấy, nếu bây giờ đã tìm được, đương nhiên cháu không thể buông tha, nhất định
phải coi chừng cô ấy, cho đến khi cô ấy nói chuyện với cháu mới thôi." Đoạn
Tuấn Hiền không cảm thấy đây là lãng phí.
Mấy ngày trước Đoạn Tuấn Hiền muốn cùng Ngải Hiểu Giai nói chuyện, kết quả vừa
mới mở miệng liền bị đại thẩm cắt đứt, hơn nữa liền đuổi anh đi, nhưng cái này
cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm của anh, anh sẽ tiếp tục .
"Vậy cậu không phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ
nữ đều có, cô gái xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai."
Chú A Lực cố ý nói cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này thật tốt.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn không nhúc nhích xem ti vi.
"Mặc dù chú nói là sự thật, nhưng mà cháu lại thấy cô ấy đầu tiên, đã nhận
định cô ấy là duy nhất rồi, cho nên cháu làm sao có thể buông tha? Buông tha nếu
lại một lần nữa trở lại sẽ rất khó." Lúc trước anh đã hiểu rõ điều này.
Bà chủ Quầy Tạp Hóa nghe được câu này thì nhìn Ngải Hiểu Giai một cái, nhỏ giọng
hỏi: "Cháu cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" Ngải Hiểu Giai không
biết, nếu như đây chỉ là vở kịch do Đoạn Tuấn Hiền cùng chú A Lực diễn thì sao
đây? Cô vẫn không cảm thấy tim của anh, tựa như ban đầu anh nói ra lời trả thù
như vậy, thì mình cũng không biết rõ ràng là anh đang nói thật hay giả.
"Quả nhiên là đứa ngốc!" Chú A Lực lắc đầu, đi tới trong tiệm tạp
hóa, ngồi ở sau lưng đại thẩm cùng Ngải Hiểu Giai hút thuốc lá.
"Nha đầu, cháu nói nghe một chút nha? Người đàn ông như vậy cháu còn muốn
không?" Chú A L