
thường ngồi xe qua lại, hơn nữa bình thường cô cũng muốn đi học,
sau khi tan lớp còn phải đi về nhà chăm sóc Đoạn Tuấn Hiền, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian.
"Thật xin lỗi
nha, sau khi kết hôn quả thật tôi có rất nhiều chuyện phải làm." "Vậy
hai người không có xảy ra chuyện gì chứ? Hình như là năm năm trước, có
một đoạn thời gian chồng cô thường bay tới Hongkong, còn đặc biệt đến
ngồi trong tiệm, vẫn ngồi rất khuya mới đi, sắc mặt của anh ta vẫn luôn
không tốt, tôi đã hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta chỉ hỏi
tôi có biết cô ở đâu hay không? Tôi liền nói không biết." Lão bản đem
chuyện năm đó nói cho Ngải Hiểu Giai.
Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, năm đó Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn chờ cô ở chỗ này?
"Có phải các người xảy ra chuyện gì hay không?" Lão bản quan tâm hỏi.
Ngải Hiểu Giai lộ ra một tia cười khổ " năm năm trước Chúng tôi đã ly hôn."
Lão bản hiển nhiên sớm đã hiểu "Coi như hai người ly hôn, nhưng hình như anh ta còn yêu cô." Ngải Hiểu Giai không hiểu, tại sao lão bản biết
Đoạn Tuấn Hiền còn yêu cô?
"Trên thực tế mỗi một năm anh ta cũng
đều tới nơi này, mặc dù chỉ ngồi ở chỗ này một chút, nhưng rất dễ nhận
thấy anh ta muốn biết tin tức của cô, mà ở Hongkong anh ta chỉ biết cô ở nơi này, trừ tới nơi này chờ cô, anh ta không có bất kỳ biện pháp nào." Lão bản nói ra bí mật những năm này.
Ngải
Hiểu Giai rất kinh ngạc cũng rất cảm động, cô cho là sau khi bọn họ ly
hôn, Đoạn Tuấn Hiền sẽ không quan tâm tới cô nữa, sẽ tức giận không muốn thấy cô, nhưng anh lại đi tìm cô, coi như phạm vi rất nhỏ, chỉ là đang
đợi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn đang đợi cô.
Ngải Hiểu Giai khổ sở
khóc, tại sao mình lại biết muộn như vậy? Nếu như cô sớm biết Đoạn Tuấn
Hiền đang đợi, cô đã sớm trở lại, lòng của cô vẫn không nén được cảm
giác đối với anh, đối với anh còn yêu, cô bây giờ mới biết, thì ra hai
người bọn họ còn yêu đối phương.
"Trong lòng của cô cũng không bỏ được anh ta không phải sao?" Lão bản cảm thấy hai người này đáng thương.
"Tôi không bỏ được, nếu như không phải giữa chúng tôi xảy ra trở ngại, tôi
cũng sẽ không rời đi, nhưng cái trở ngại này quá mạnh mẽ, coi như hiện
tại tôi trở về bên cạnh anh ấy , tôi cũng sẽ bị đuổi đi, tôi không xứng
với anh ấy." Lời nói của Mẹ Đoạn năm đó còn văng vẳng bên tai, cô không
thể bởi vì thương anh mà phá hủy anh , Đoạn Tuấn Hiền có tiền đồ rộng
lớn, nhưng cô không có gì cả.
"Nếu như đó là trở ngại thì chính
là cô không dám bước lên trước ,đó cũng chỉ lấy cớ không phải sao? Lấy
ra chút dũng khí đi lên để yêu không phải rất tốt sao? Chân ái không
phải dễ dàng tìm được như vậy, cô nhất định phải quý trọng." Lão bản
khuyên Ngải Hiểu Giai để xuống những thứ không cần thiết.
Coi như thật sự là lấy cớ, thì còn gia thế,
tất cả thiên kim nhà giàu xuất hiện bên cạnh Đoạn Tuấn Hiền, cô thật có
thể vượt qua được chướng ngại đó sao?
Chủ nhật, bốn người cùng
đồng hành, mấy ngày nay Hàn Na tự chơi qua không biết bao nhiêu chỗ,
nhưng vẫn la hét phải đi xem đại học Đoạn Tuấn Hiền trước kia một chút,
Ngải Hiểu Giai lo lắng quan hệ của hai người sẽ bị người khác nhìn ra,
nên đã nói không đi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không cưỡng lại được
Đoạn Tuấn Hiền, nếu như cô không đi, Đoạn Tuấn Hiền cũng không đi, vậy
chuyện giữa bọn họ vẫn sẽ bị người khác biết, Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy,
quan hệ của bọn họ có thể bị Hàn Na cùng Lý Thái biết hay không cũng
không làm sao, anh chỉ muốn ôn lại cảm giác năm đó.
Hàn Na đi xem đại học mà Đoạn Tuấn Hiền đã học, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, có
phải Đoạn Tuấn Hiền sẽ thay đổi cái nhìn đối với cô hay không, cho nên
khi cô nói lên địa điểm, anh cũng đồng ý?
"Tuấn Hiền, anh học đại học ở đây đã từng yêu ai không?" Hàn Na thật tò mò, anh không giống các hoa hoa công tử, thời đại học chỉ nghĩ nói chuyện yêu đương, mặc dù cô
vẫn chưa từng thấy qua Đoạn Tuấn Hiền thân mật cùng phụ nữ nào.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn Ngải Hiểu Giai một cái, phát hiện mặt của cô đã không tự chủ đỏ lên.
"Đương nhiên là có, đó là người phụ nữ tôi cho rằng cả đời phải đối xử tốt với cô ấy." Đoạn Tuấn Hiền thẳng thắn nói. lòng của Ngải Hiểu Giai nhanh
chóng dậy sóng, cả đời đều phải đối xử tốt? Anh thật nghĩ như vậy sao?
Hàn Na thật tò mò, rốt cuộc là một cô gái nào mới có thể lấy được lòng của Đoạn Tuấn Hiền?"Vậy hai người quen biết
thế nào? Thế nào đi chung với nhau?" Lý Thái cũng có chút tò mò, bởi vì
cho tới bây giờ Đoạn Tuấn Hiền cũng chưa có nói qua cuộc sống lúc đại
học, hơn nữa lúc đi học ở nước Mĩ, thì bên cạnh anh cũng chưa có một phụ nữ nào, "Đúng vậy, chưa từng nghe anh nói." Ngải Hiểu Giai cảm thấy
lúng túng, không có ai biết lúc đó hai người ở chỗ này quen biết.
"Ở trong sân trường quen biết, bởi vì tôi
trốn lớp cho nên nhìn thấy cô ấy, cảm giác cô ấy rất cô độc, nhưng cô ấy lại mỉm cười nhìn lá cây trên sân, khi đó tôi liền cảm thấy cô gái này
rất đặc biệt, cho nên mới đi tới gần cô ấy." Đoạn Tuấn Hiền dẫn bọn họ
đi tới chỗ đó, kể rõ về chuyện xưa của anh cùng Ngải Hiểu Giai .
"Chúng tôi hàn huyên thật lâ