
g ta sẽ đi xem."
"Có thật không? Thật tốt quá!" Lý Thái vui mừng đến muôn ôm Ngải Hiểu Giai, mặc dù mình chưa thổ lộ, nhưng Ngải Hiểu Giai chịu đồng ý đi cùng, anh
đã rất vui vẻ rồi.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn bọn họ cười, cảm thấy rất chướng mắt, bọn họ đang nói cái gì vui vẻ như vậy?
"Các ngươi đang nói chuyện gì?"
Ngải Hiểu Giai thoáng thu lại nụ cười, về sau nghĩ mình là muốn biểu hiện
tốt cho Đoạn Tuấn Hiền nhìn, liền mỉm cười lần nữa "Đang nói chuyện buổi tối chúng tôi đi xem phim."
Ước hẹn? Những lời này khiến Đoạn Tuấn Hiền nhíu chặt lông mày, cô lại muốn cùng Lý Thái đi hẹn hò?
Lý Thái vui mừng nhìn Ngải Hiểu Giai, cô thừa nhận hai người đi làm chuyện hẹn hò.
Gượng cười đối với Ngải Hiểu Giai mà nói đã rất quen thuộc, cho nên đối với lời nói bây giờ, cô cũng có vẻ mặt này.
"Tôi rất mong cuộc hẹn buổi tối, nhưng mà bây giờ là giờ làm việc, tôi muốn
đi về làm việc." Ngải Hiểu Giai nhìn xuống thời gian nói.
"Được, trước cô trở về công việc thôi." Lý Thái cũng không ngăn trở nhiều thêm.
"Vậy sau khi chúng ta tan việc, sẽ liên lạc."
Ngải Hiểu Giai mỉm cười nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, sau đó liền trở lại
phòng làm việc, hai người Lý Thái cùng Đoạn Tuấn Hiền cũng không biết,
khi Ngải Hiểu Giai xoay người đưa lưng về phía bọn họ, thì trên mặt cô
đã trở nên thâm trầm, trở nên khổ sở.
Đoạn Tuấn Hiền nghe thế hai người muốn hẹn hò, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, Đoạn
Tuấn Hiền không thể nào tiếp thu được, anh càng cảm thấy Ngải Hiểu Giai
không nên ước hẹn cùng người khác.
"Cậu sẽ không thích cô ấy chứ?" Anh hỏi Lý Thái.
Lý Thái cười "Hình như là như vậy."
Đoạn Tuấn Hiền không hiểu, thời gian ngắn ngủi như vậy tại sao Lý Thái đã
thích Thượng Ngả Hiểu Giai rồi? Nhưng ngay sau đó anh nghĩ đến, anh cũng yêu Ngải Hiểu Giai từ cái nhìn đầu tiên, Ngải Hiểu Giai có sức quyến rũ làm cho người ta lập tức yêu cô, hơn nữa còn là nghĩa vô phản cố (tức
là không thể kháng cự được đó).
"Cảm giác như thế vẫn là lần đầu
tiên, trước tôi cũng không tin sẽ tồn tại loại nhất kiến chung tình (yêu từ các nhìn đầu tiên), thế nhưng khi tôi gặp được mới hiểu, loại cảm
giác đó rất tốt đẹp, tôi rất muốn nắm lấy cơ hội này."
Nghe được
hắn nói như vậy, lòng của Đoạn Tuấn Hiền cũng chìm xuống, Lý Thái giống
như bị mê muội rồi, nhưng còn Ngải Hiểu Giai? Cô cũng thích Lý Thái sao, bằng không sao lại đồng ý hẹn cùng hắn?
Kể từ sau khi Ngải Hiểu
Giai rời đi, tim của anh đã thật lâu không có tức giận cùng kích động
như vậy, vừa nghĩ tới buổi tối cô muốn ước hẹn cùng Lý Thái, anh đã cảm
thấy cả người không thoải mái.
"Cậu không sao chứ? Sao tôi cảm giác như cậu đang tức giận vậy?." Lý Thái cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền có chút kỳ quái.
"Không có việc gì." Đoạn Tuấn Hiền cũng không muốn đem chuyện giữa anh cùng
Ngải Hiểu Giai nói cho bất luận kẻ nào, nếu như cô chỉ muốn làm người xa lạ với anh.
Lý Thái cũng không nghĩ đến chuyện của Đoạn Tuấn Hiền nữa, chỉ nói anh muốn đi xử lý những chuyện khác rồi rời đi.
Đoạn Tuấn Hiền lại ở tại chỗ nghĩ tới chuyện đã qua.
Buổi tối Lý Thái cùng Ngải Hiểu Giai đi xem chiếu phim xong, anh liền đưa Ngải Hiểu Giai về nhà.
Lý Thái rõ ràng cảm thấy trên mặt Ngải Hiểu Giai đã không có nụ cười ban
ngày, hơn nữa thời điểm xem phim càng lộ vẻ vô hồn, giống như bộ phim
này rất nhàm chán, coi như Lý Thái có ngu nữa cũng biết tối nay anh hẹn, Ngải Hiểu Giai cũng không phải là cao hứng, hơn nữa cô cũng không
thích xem bộ phim này.
Chỉ là tại sao lúc ban ngày cô còn phải làm bộ như rất thích, sau đó còn cười đón nhận lời hẹn của anh đây?
Đưa Ngải Hiểu Giai về đến cửa nhà, Lý Thái không nhịn được hỏi cô " Tối nay cô có chuyện không vui sao?"
Nghe Lý Thái nói như vậy, cô mới biết thì ra cả buổi tối cô cũng không cho anh sắc mặt tốt.
"Thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Ngải Hiểu Giai cũng không biết nên giải thích
như thế nào, cô đáp ứng anh cũng chỉ bởi vì Đoạn Tuấn Hiền mà thôi.
"Có phải hối hận đã đi xem chiếu bóng cùng tôi hay không?" Anh đã chọn một
bộ phim mà cô không thích xem sao, nhưng anh cảm giác được nguyên nhân
không phải là bởi vì vậy.
Ngải Hiểu Giai thở dài "Không phải bởi
vì bộ phim, trên thực tế bởi vì tôi có một ít chuyện riêng mà phiền lòng thôi, tôi dã làm ảnh hưởng đến anh đúng không?"
Mặc dù Lý Thái
không biết nguyên nhân là gì, nhưng vẫn có thể tha thứ "Không sao á...,
tối nay cô chịu theo tôi ra ngoài, tôi đã rất vui vẻ rồi."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy rất thật xin lỗi "Bằng không lần sau tôi lại mời anh ăn cơm được chứ?"
Lý Thái liền cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới có thể có cơ hội hẹn cô lần nữa "Được, cô nhất định phải nhớ lời cô đã nói nha."
Cô buồn cười gật đầu "Nhớ."
"Vậy tôi đi trước, cô nên vào nhà đi thôi." Lý Thái mặc dù rất muốn
vào trong nhà Ngải Hiểu Giai ngồi một chút, nhưng lần đầu tiên đưa cô
về nhà, anh còn không dám nói lên yêu cầu gì.
Ngải Hiểu Giai đưa
mắt nhìn Lý Thái rời đi, liền trở lại trong nhà, cô cuối cùng cũng có
thể buông lỏng mình nằm ở trên giường rồi.
Trên thực tế Ngải Hiểu Giai cũng không hiểu, tại sao hôm