
c khi kết hôn Ngải Hiểu
Giai liền nghĩ qua, nhưng bởi vì bị tình yêu của Đoạn Tuấn Hiền bao
quanh, cho nên cô đều không để ý cái gì, nhưng cho tới bây giờ, cô mới
phát hiện có một số việc không phải, cô không để ý thì nó cũng không tồn tại.
Ngải Hiểu Giai rất loạn, liền tránh về phòng suy nghĩ rõ
ràng, mà kết luận chính là mình không thể làm một tội nhân, cô nên làm
theo lời Mẹ Đoạn, buông tay mới là tốt nhất đối với Đoạn Tuấn Hiền, hơn
nữa cô đồng ý sau này sẽ không gặp lại anh.
Hai người không cùng
một thế giới cho dù yêu nhau nữa, không được cha mẹ chúc phúc, như vậy
cũng sẽ không hạnh phúc mỹ mãn , Ngải Hiểu Giai có chút nhớ nhung, cô
buông tay không phải là bởi vì cô không đủ yêu Đoạn Tuấn Hiền, mà bởi vì là quá yêu, cô yêu anh nên không muốn làm khó cho anh, vì yêu Đoạn Tuấn Hiền mà phải buông tay.
Đoạn khổ sở kia vẫn luôn ở trong lòng
Ngải Hiểu, cô biết ban đầu mình bởi vì không muốn làm cho Đoạn Tuấn Hiền khổ sở, mới buông tay, nhưng cuối cùng cô lại để cho mình đau khổ.
Trong năm năm, mỗi buổi tối lúc ngủ, Ngải Hiểu Giai luôn bởi vì chuyện này mà mất ngủ, thậm chí có lúc cô khóc rống lên, nhưng năm năm sau gặp lại
Đoạn Tuấn Hiền, nhìn anh hăng hái, nhìn được anh thành tựu, Ngải Hiểu
Giai biết quyết định ban đầu của mình là không sai, nếu như ban đầu mình không từ bỏ, có lẽ Đoạn Tuấn Hiền vẫn còn ở Tổng Công Ty phấn đấu từ
từ, có lẽ anh sẽ bị mọi người cười là tổng giám đốc chỉ có một văn bằng
đại học.
Nhưng bởi vì địa vị Đoạn Tuấn Hiền bây giờ, thân phận hai người lại khác biệt, quả nhiên bọn họ không phải cùng một thế giới.
Ngải Hiểu Giai vẫn luôn thúc giục mình ngủ, cho là mình có quyết định đúng,
hơn nữa cách xa Đoạn Tuấn Hiền, cô cũng có thể có cuộc đời mới, nhưng
một khi yêu một người, thì chính là cả đời, chẳng lẽ cả đời cô sẽ không
quên được anh chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới người phụ nữ trong ngực
Đoạn Tuấn Hiền, Ngải Hiểu Giai lại không tự chủ được cảm thấy đau lòng,
cũng bắt đầu hối hận vì cô đã rời đi, nhưng cô là người làm trở ngại
tiền đồ của anh, cô có thể không làm như vậy sao? Bọn họ đã ly hôn, cô
còn cần để ý anh sao? Có lẽ cô nên sớm quên anh đi thôi.
Đoạn
Tuấn Hiền lại cự tuyệt bữa ăn tối của Hàn Na, anh ở công ty làm thêm
giờ, đến chín giờ, mới về đến căn hộ nằm ở lân cận công ty.
Anh
nhìn phòng ốc trống rỗng đột nhiên phát hiện, đã từng chỉ cần khi anh
vừa tan tầm về nhà, thì sẽ nhìn thấy ánh đèn sáng ở phòng bếp là Ngải
Hiểu Giai đang nấu ăn, chỉ là chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra
nữa, hiện tại chỉ còn anh nhớ lại mà thôi.
Đoạn Tuấn Hiền đem áo
khoác cởi xuống, anh vẫn còn không nhịn được đi tìm kiếm ngăn kéo của
mình, tìm ra tờ giấy Ngải Hiểu Giai lưu lại năm đó, đã có chút cũ trên
giấy viết rõ ràng"Tôi yêu người khác rồi, chúng ta ly hôn đi!"
Mấy chữ đơn giản như vậy, lý do cũng đơn giản như vậy, nhiều năm qua Đoạn
Tuấn Hiền vẫn chưa tin, năm đó Ngải Hiểu Giai yêu anh, sao có tể bởi vì
lý do này mà đột nhiên rời đi đây?
Nhưng chữ viết trên
giấy rất giống bút tích Ngải Hiểu Giai, cho nên Đoạn Tuấn Hiền mới tức
giận, mình đã từng yêu cô như vậy, thậm chí vì cô có thể buông tha chính mình , nhưng Ngải Hiểu Giai lại yêu người khác.
Đang dưới tình
huống tức giận, Đoạn Tuấn Hiền đã ký tên trên thỏa thuận li hôn, đã ký
tên cũng không có biện pháp quay đầu lại, mà cũng từ lúc đó Ngải Hiểu
Giai liền biến mất, không có xuất hiện nữa, cũng bởi vì anh giận dỗi mà
vẫn luôn không có tìm kiếm cô.
Nhưng hôm nay cô lại xuất hiện,
hơn nữa cô lại đang ở công ty của anh, còn là nhân viên trong công ty,
không trách được anh lại cảm thấy được sự tồn tại của cô.
Còn có
lý do năm đó Ngải Hiểu Giai rời đi, anh nên đi chất vấn sao? Dùng thân
phận gì đi chất vấn? Một người đàn ông bị cô vứt bỏ? Nhưng Đoạn Tuấn
Hiền vẫn rất muốn biết, năm đó cô dùng tâm tình gì để viết mấy cái chữ
kia, hiện tại cô sống như thế nào, có vui vẻ hay không đây?
Hôm
nay Ngải Hiểu Giai ở công ty, không thèm chú ý đến ánh mắt của anh,
khiến cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy cả người không thoải mái, sao cô có
thể đối xử với anh như thế?
"Đáng chết, cho tới hôm nay mình vẫn còn
nhớ đến chuyện này, không phải là tôi có bệnh chứ?" Đoạn Tuấn Hiền rất
muốn cầm tờ giấy trong tay vò thành một cục rồi vứt bỏ, nhưng anh lại
muốn hiểu rõ đáp án.
Hơn nữa hôm nay anh còn phát hiện một chuyện đáng sợ, anh cư nhiên còn rung động đối với Ngải Hiểu Giai, giống như
tâm tình, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, nhưng bây giờ Ngải Hiểu Giai đã khác rất nhiều so với năm đó, thành thục cũng càng có vẻ phụ nữ rồi,
nhưng là hình dạng này lại để cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có mấy phần
đáng yêu.
"Tôi thật sẽ không bị điên rồi chứ? Cũng đã ly hôn tại
sao còn nghĩ tới cô?" Đoạn Tuấn Hiền nằm ở trên giường nhìn trần nhà,
nếu như có thể không nghĩ tới thì mình đã sớm buông xuống, trong lòng
không còn loạn cho tới bây giờ.
Xem ra anh phải nói chuyện một
chút cùng Ngải Hiểu Giai, chỉ có nói chuyện anh mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cô đều không có giải thích cái gì mà rời đi.