
g đừng trông cậy tôi nói, em không cần phải thế."
Nói xong thật thâm sâu nhìn cô một cái, xoay người sải bước rời đi, nghe
được người đần ông sau lưng kêu lên, "Chuyện này chưa xong."
Giang Tiềm chê cười ra tiếng, anh không có quay đầu lại, không dám, chỉ sợ nhìn lại một cái sẽ càng thảm hại hơn. Giang Tiềm đi thật lâu, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn cứng ở tại chỗ không động đậy.
Cô không ngờ sẽ biến thành như vậy, cô không muốn chia tay, càng không
muốn bởi vì hiểu lầm mà chia tay, Giang Tiềm rất tốt với cô, làm sao có
thể ác độc đến mức cả giải thích cũng không nghe.
Triệu Nhiễm
Nhiễm ứng phó không kịp, ngơ ngác nhìn Tả Tự đang vịn cô, giống như
không có ý thức, lẩm bẩm, "Tôi không nên đuổi anh ấy đi, đúng không? Tôi không nên đánh anh ấy, tôi nên tức giận, nên chất vấn anh ấy mấy ngày
nay đã chạy đi đâu, tại sao không nhận điện thoại của tôi? Còn nên giải
thích với anh ấy. Anh nói có đúng không Tả Tự?"
"Nhiễm Nhiễm em đừng như vậy." Tả Tự khó chịu trong lòng, lại không thể nói, càng không thể nào khuyên cô chạy đi giải thích.
"Mấy ngày nữa là tốt, mấy ngày nữa sẽ không khó chịu, Nhiễm Nhiễm đừng nghĩ
nữa, sẽ qua thôi." Tả Tự nhẹ nhàng bịt kín mắt của cô, ôm cô vào trong
ngực.
Sẽ qua thôi.
Triệu Nhiễm Nhiễm không nghĩ như vậy,
đối với đoạn cảm tình này cô không có bỏ ra sao? Có thể người khác thấy
đều là Giang Tiềm luôn gánh vác chịu đựng, nhưng sự thật không phải như
vậy, cô cũng động lòng, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng dễ dàng
buông tha như anh ta nói.
Cô muốn tìm cơ hội giải thích rõ với
Giang Tiềm, cô và Tả Tự không có quan hệ gì cả, cô yêu anh, đây là sự
thật, sẽ không thay đổi.
Nhưng ngày đó Giang Tiềm rời đi quyết
tuyệt như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm là con gái, còn là một cô gái được
Giang Tiềm chiều chuộng quen, cô không thể buông tha mặt mũi tự động đi
cầu hòa.
Trạng thái như vậy nhanh chóng khiến cô trở nên trầm mặc, gương mặt không ngừng gầy gò, lộ vẻ yếu không thể ra gió.
Triệu Trí Lược muốn từ bên trong thò một chân vào hoàn toàn tách ra bọn họ,
nhưng rốt cuộc không đành lòng làm chị khổ sở. Muốn giúp một tay để cho
hai người hòa hảo, lại bị Triệu Nhiễm Nhiễm ngăn lại, cô nói với cậu thế này: "Em trai, em nói chị kiểu cách thì chị chịu, chị cũng không phải
không thể không có anh ấy, chỉ là cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu, em giúp chị trả thẻ tiền lương của anh ấy lại cho anh hai, bảo anh ấy giúp trả lại cho Giang Tiềm."
Cô muốn đánh cuộc một phen.
Trạng thái của Giang Tiềm còn kém hơn Triệu Nhiễm Nhiễm, cơ hồ mỗi ngày đều
làm bạn với thuốc lá. Doanh trưởng thương anh thất tình, cố ý nhường
anh, chỉ là trong lúc vô tình thấy anh ngồi ở trong phòng làm việc cả
đêm, liên trưởng tám từng hăng hái trước đây đã không còn tồn tại thì
trong lòng luôn phiền muộn theo.
Chữ tình đả thương người, Giang Tiềm không có tim không có phổi bị thương thành một người đàn ông thâm trầm không biết cười.
Giang Tiềm bắt đầu thành thục.
Đặng Vĩnh Đào từng khuyên anh, bảo anh đi tìm Triệu Nhiễm Nhiễm nói rõ ràng, mặc dù Giang Tiềm không hề nói một chữ về việc chia tay, trên thực tế
anh gần đây cũng không nói mấy câu, nhưng anh không mấy tin cô gái như
vậy sẽ bởi vì mấy ngày không gọi được điện thoại mà cãi nhau đòi chia
tay.
Giang Tiềm mang di động theo trên người, lúc huấn luyện mang theo, lúc ngủ cũng mang theo, nhiệm vụ huấn luyện ban ngày bỗng gia
tăng, một nhóm người cấp dưới khổ không thể tả.
Sẽ khá hơn.
Giang Tiềm vẫn nghĩ như vậy, nhưng không như mong muốn, anh chỉ có thể hao
hết sức lực trong cơ thể xong mới có thể ngủ. Lại bất đắc dĩ vì thể chất quá tốt, cho nên đa số ban đêm đều là một mình ngồi trên cái ghế Triệu
Nhiễm Nhiễm đã từng ngồi hút thuốc ngẩn người.
Sau bữa cơm chiều lại bắt đầu nhàm chán, Giang Tiềm theo thường lệ núp ở trong phòng làm việc.
Gần đây không ai dám phiền anh, anh trầm mặc, nhưng chưa hề bộc phát, nếu có, sơ ý một chút thật dễ dàng xảy ra án mạng.
Giang Tiềm cũng hưởng thụ sự an tĩnh như vậy, nghiêng qua trên ghế sa lon
chuẩn bị nghỉ một lát, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Anh
không thèm để ý, nhóm người này trước kia không có tật xấu này, nhấc
chân liền đạp, anh đã thay mấy cái cửa rồi. Hôm nay ngược lại biết gõ
cửa, run run rẩy rẩy gây phiền cho người khác.
Trong chốc lát, cửa được mở ra.
Giang Tiềm mở mắt nhìn một chút, là Trương Vũ.
"Có chuyện gì?"
Trương Vũ gật đầu, "Có."
"Đi vào ngồi đi."
Giang Tiềm lấy ra một bọc lá trà, rót ly nước cho Trương Vũ, sau đó hai người bắt đầu nhìn nhau chẳng nói gì.
Làm anh em vài chục năm, đột nhiên trở nên không biết nên nói cái gì cho phải.
Thật lâu sau, Trương Vũ chủ động đánh vỡ trầm mặc, nhẹ nhàng đẩy thẻ tiền lương đến trước mặt anh.
Giang Tiềm liếc mắt nhìn, cười lạnh, trái tim nhảy lên lại giống như có thể lao ra lồng ngực, một cỗ lửa giận vô hình xông lên.
"Hai người. . . . Thế nào?"
Giang Tiềm hừ cười, "Như cậu anh muốn rồi."
Sắc mặt Trương Vũ có chút không nén được giận, "Như tôi muốn cái gì? Tôi có câu nào không phải vì tốt cho hai người."
"Được rồi." Giang