Duck hunt
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324421

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

nh cảm

có thể bị khống chế, cô cũng đâu cần khó chịu tới hôm nay.

Có lẽ do tất cả mọi người vội vàng làm đồ tết, nên hôm nay chung cư đặc biệt an tĩnh.

Triệu Nhiễm Nhiễm mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào, khiến cô bị lạnh

đến nổi da gà. Thật ra thì cô thường tới nơi này, cũng đã thêm vào không ít thứ, nào là gối ôm cá heo trên ghế sa lon, các loại mứt trên khay

trà, còn có những sách tiểu thuyết đang lưu hành trên internet. . . . .

Có lúc nghỉ ngơi, cũng ngẩn ngơ ở chỗ này cả ngày

Triệu Nhiễm

Nhiễm chưa ăn sáng, nên lúc nãy mua hai gói mỳ ăn liền ở dưới lầu để đi

lên nấu, ném hai cái trứng muối vào trong nồi, lại tăng thêm một cây xúc xích, nấu xong, liền ngồi trên ghế sa lon bưng ăn.

Khi đó Giang

Tiềm làm mì sốt tương cho cô, mùi vị thơm mặn thật ngon, cô lựa ra hết

thịt heo không thích ăn, Giang Tiềm liền dụ dỗ cô ăn, nói thịt heo từ

trên xuống dưới cạo lông xong đều có thể ăn, hơn nữa ăn thịt heo còn có

thêm mỡ.

Anh bảo ăn, cô liềng ăn, về nhà kể với người nhà, còn

chiếm được khen ngợi. Sau này cô mới phát hiện, thịt heo làm xong, thật

ra thì ăn cũng thật ngon.

Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên ăn không vô nữa, trong cổ họng bị nghẹn đặc biệt khó chịu, giống như có một miếng

bông gòn bị nhét vào trong.

"Thì ra thất tình còn ảnh hưởng khẩu

bị." Triệu Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ hai má, vuốt vuốt đôi mắt đau xót, tự giễu

nghĩ, anh ấy sống rất tốt, khôi phục rất nhanh, mình cũng phải thêm chút sức, không thể để cho mình yếu hơn.

Đứng lên, rửa bát, làm những chuyện này xong lại xem sách một lán, đến gần 5h chiều, mới đóng cửa sổ lại nhìn bốn phía một vòng, rồi khóa chặt cửa chuẩn bị rời đi.

. . . . . . . . . . . .

Tuyết bắt đầu rơi từ đêm qua, chính xác mà nói, là ba giờ sáng, Giang Tiềm cả đêm chưa chợp mắt.

Tuyết rơi, mình lái xe chở Phó Liên Trưởng và Tiểu Dư lên đường đến thành S

‘mua đồ tết’, vẫn chưa tới chín giờ đã tới. Đặng Vĩnh Đào đã sớm chuẩn

bị sẵn danh sách, đi chỗ nào mua, mua cái gì, đều viết rõ ràng rành

mạch, Giang Tiềm dựa theo làm là được.

Gần tới buổi trưa, anh dặn dò Phó Liên Trưởng dẫn Tiểu Dư đi ra ngoài ăn, tự mình chao đảo đi dạo

đến bệnh viện. Muốn gọi điện thoại cho Triệu Nhiễm Nhiễm, nghĩ tới nghĩ

lui vẫn không biết nói cái gì cho phải.

Nói cái gì? Nói hai ta

làm hòa đi, hình như người ta đã có chủ; nói sau này chúng ta làm bạn

tốt đi, đó là bịa đặt, chính anh cũng không tin.

Giang Tiềm vơ cùng phiền não xoay quanh tại chỗ, nín một lát, bất tri bất giác đi đến căn nhà trống của Trương Vũ.

Có lúc duyên phận chính là như vậy, không là của anh, nắm ở trong tay cũng có thể chạy mất; là của anh, vô luận như thế nào, một ngày nào đó, luôn có một lần đặc biệt, anh sẽ gặp lại cô!

Cho nên một ngày này,

cái ngày mà bông tuyết bay phấp phới, Giang Tiềm gặp lại Triệu Nhiễm

Nhiễm, số mệnh đã định sẵn. Sau đó, anh cảm thấy, ông trời hình như cực

kỳ ưu đãi anh!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái mà mình ngày

nhớ đêm mong, Giang Tiềm dùng sức dụi mắt, đứng ở giữa đường lớn, không

nhìn thấy cũng không hề nghe được những tiếng còi xung quanh.



gầy, đi bộ rất nghiêm túc, không có nhìn về phía bên này. Nhưng mà anh

thấy được, đều thấy được, cặp mắt kia vẫn cong cong, cũng đã không có

thần thái, hàm chứa vẻ sầu khổ đau thương nhàn nhạt. Tóc mái đã ra dài

rồi, dùng một cái kẹp tóc cố định trên đầu, lộ ra mép tóc hoàn mỹ. Khiến Giang Tiềm đau lòng là cô đã gầy gò, cằm đã nhọn.

Sao cô lại gầy như vậy? Chẳng lẽ hắn ta không tốt sao? Cô sống không hạnh phúc sao?

Đôi mắt nhắm chặt của Giang Tiềm lại nhanh chóng mở ra, đột nhiên hiểu một

đạo lý: anh tuyệt đối không cho phép Triệu Nhiễm Nhiễm sống không hạnh

phúc, mà hạnh phúc của cô, cũng tuyệt đối không có khả năng do người

khác cho.

"Nhiễm Nhiễm. . . . . ."

Nghe được có người gọi

cô, Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, cô híp mắt, thấy một màu xanh ô liu ở xa mấy mét. Hồi lâu sau, cô cũng không muốn nghiêm túc phân tích tâm

trạng và nhịp tim khiến cô đỏ mặt lúc đó.

Anh đã không còn đen,

mà biến thành màu chocolate nhạt, đứng ở đó không hề cười, phong cách có vẻ càng thêm cường tráng, nơi đuôi lông mày bên trái có thêm một vết

sẹo, một gạch ba sao trên vai biến thành hai gạch một sao.

Trừ

những thứ này thì hình như không còn gì thay đổi, nhưng lại cứ như cái

gì cũng thay đổi, thâm trầm rất nhiều, cả người phát ra hơi thở thành

thục.

Triệu Nhiễm Nhiễm sững sờ một lúc lâu, mới ý thức tới người trước mắt là ai, "A, là Giang Tiềm à."

Giang Tiềm đi về phía cô, chân bước không nhanh, mỗi một bước lại nhấc lên

tình yêu trong cô, cuồng loạn không dứt, rốt cuộc khi cảm thấy hô hấp

của anh thì Triệu Nhiễm Nhiễm đã cúi đầu rồi.

"Hôm nay không đi làm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, "Anh nghỉ phép?"

"Tới mua đồ." Giang Tiềm nói, đột nhiên giọng điệu thay đổi càng thêm trầm thấp, "Sao lại gầy?"

Đôi mắt Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ lên, cô vùi mặt vào trong cái khăn quàng cổ lớn, đầu quay đi, che giấu vẻ bối rối của mình.

Giang Tiềm lại nghiêng đầu muốn nhìn thẳng vào mắt cô, "Nói đi, sao lại gầy? Anh ta không tố