
y đè lại vết thương phía sau anh.
Tả Tự cũng không có hôn mê, cũng không hôn mê được, anh cười đặc biệt tiện, "Em sờ cái mông tôi."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có tâm tình nói đùa với anh, chỉ cầu thần bái phật
đừng có thương tổn đến lá lách và thận của anh, nếu không dù làm nô làm
tỳ chăm sóc anh cả đời thì lương tâm cũng không yên. Tả Tự bị thương như thế nào tạm thời còn chưa biết, viện trưởng Tả - ba của anh ta tự khai đao đẩy anh ta vào phòng giải phẫu.
Triệu Trí Lược chạy tới bệnh viện thì thấy chị cậu tội nghiệp ngồi ở trên ghế dài ngoài phòng giải phẫu, đôi mắt còn vương nước mắt, máu me khắp
người.
Lúc đó cậu liền đau lòng, cởi áo khoác xuống phủ thêm cho Triệu Nhiễm Nhiễm, ôm cô vào trong ngực.
"Chị, chị có bị thương không?"
Lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm mới thấy Triệu Trí Lược, ‘ oa ’ một tiếng khóc
lên, vừa lắc đầu vừa nói, "Chị không có bị thương, làm thế nào đây em
trai, Tả Tự đưa chị về nhà mới bị người ta đâm, trước khi anh ta vào
phòng giải phẩu còn nói chuyện này chưa xong, vậy phải làm sao bây giờ?"
Triệu Trí Lược đổ đầy mồ hôi, chỉ ôm chặt lấy cô, vuốt đầu của cô an ủi, "Chớ sợ chớ sợ, không phải còn có em sao, chờ anh ta ra ngoài rồi nói."
"Em trai, chị nhớ Giang Tiềm, chị thật sự nhớ anh rồi, em gọi điện thoại
cho anh ấy có được hay không? Đừng nói chị nhớ anh ấy, len lén nói cho
anh ấy biết chị xuất ra chuyện là được."
Có thể làm sao, bây giờ lời nói của chị cậu chính là thánh chỉ, Triệu Trí Lược vội vàng bấm số của Giang Tiềm. Kết quả, tắt máy.
Nhận được ánh mắt mong đợi của Triệu Nhiễm Nhiễm, Triệu Trí Lược đặc biệt
không đành lòng. "Ngày mai gọi lại đi, bây giờ hơn nửa đêm, đã tắt máy
rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu tự lẩm bẩm, "Anh ấy đã nói dù lúc nào cũng sẽ không tắt máy, sẽ luôn chờ điện thoại của chị, anh ấy nhất
định là giận chị."
Cơ thể gầy yếu của Triệu Nhiễm Nhiễm càng thêm yếu ớt vô dụng, Triệu Trí Lược cắn răng hung ác muốn đấm Giang Tiềm mấy đấm.
Cậu đã sớm nói với Triệu phu nhân, lấy ai không lấy lại bảo chị anh lấy
người lính, cần gì đi đường cũ của bà. Khi đó Triệu phu nhân nói như thế nào, a đúng, xã hội bây giờ tìm người thành thật không dễ dàng!
Nếu như không có xảy ra chuyện này, cậu cũng chầm chậm đón nhận người chị
cậu bảo vệ từ nhỏ sẽ lấy quân nhân, nhưng bây giờ, Triệu Trí Lược do dự, thât sự là vô dụng mà!
"Em trai, em gọi lại lần nữa được không?"
Bây giờ Triệu Trí Lược làm sao dám trái ý cô, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi,
"Ngày mai bảo đảm bắt anh ta đến cho chị nhéo, có được hay không?"
"Em trai, nếu anh ấy chia tay với chị thì sao? Chị thật sự thích anh ấy,
chị không thật sự muốn bỏ mặc anh ấy, chị chỉ là. . . ."
Triệu Trí Lược không biết tình huống, dĩ nhiên cũng không cần biết, cậu chỉ quan tâm chị cậu.
"Chị, sẽ không, anh ta không nhớ chị không phải còn em bảo vệ chị sao, chị
yên tâm, trước khi chị kết hôn em tuyệt đối không quen bạn gái, ngày
ngày cùng với chị, không để ai ức hiếp chị."
Lúc Tả Tự từ phòng
giải phẩu đi ra thì trời đã sáng, không có chuyện lớn, không có thương
tổn đến lá lách cũng không thương tổn thận, vết thương cũng không sâu,
nuôi mấy ngày là có thể xuống đất.
Triệu Nhiễm Nhiễm thả tim
xuống, trở về khu nội trú khoa nhi thay y phục dính máu ra, mới vừa mặc
vào đồng phục làm việc liền bị gọi đến phòng làm việc của viện trưởng.
Cô không sợ, chỉ là trong lòng đặc biệt băn khoăn, con trai người ta đang
khỏe mạnh, mới đưa cô về nhà một lần, thì kết quả, bị người ta quật ngã
rồi.
Viện trưởng trái lại rất dễ thân, còn giúp cô rót ly nước trái cây để an ủi cô. "Tiểu Triệu có bị thương không?"
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Làm phiền Tả Tự, phải cảm ơn anh ấy."
Viện trưởng Tạ không thèm để ý chút nào khoát khoát tay, "Chút vết thương
nhỏ không coi vào đâu, taekwondo của nó đánh không tệ. Hơn nữa, không
bảo vệ được phụ nữ thì không phải đàn ông, nếu lúc đó nó quay đầu bỏ
chạy, về nhà tôi sẽ không nhận nó."
Triệu Nhiễm Nhiễm tuyệt đối không dám gật đầu tán thành.
"Tiểu Triệu à." Viện trưởng Tạ nuốt hớp trà chậm rãi mở miệng, "Hay là, điều cháu đến khoa ngoại chăm sóc Tả Tự một thời gian?"
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Được, cần phải vậy."
Viện trưởng Tạ tính toán xong, lại hàn huyên một lát rồi lập tức thả cô đi,
trước khi ra cửa còn bỏ thêm trái lựu đạn, "Sau khi Tả Tự lành bệnh,
cháu cũng điều đến khoa da liễu đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm bối rối, rốt cuộc hiểu được, thì ra là, ông ấy muốn. . . làm nguyệt lão cho con trai! !
Rốt cuộc trẻ tuổi, thân thể khôi phục rất tốt, mới mấy ngày, Tả Tự đã khỏe
bảy tám phần. mỗi ngày Triệu Nhiễm Nhiễm bị anh sai bảo tùm lum, tâm
trạng đau lòng biến thành một bụng oán khí.
Nhưng khiến người ta
tức giận không phải vì vậy, mà là cái người nghịch ngợm khiến người ta
tức điên, đối diện người lớn rất lẽ phép, còn gặp cô thì rất phúc hắc.
Ngày hôm sau sau khi chuyện xảy ra, Triệu lão gia và Triệu phu nhân đến thăm anh, Tả Tự giả bộ nghiêm chỉnh như hồng vệ binh, làm cho người ta tức
giận muốn hung ác kéo xuống tấm da mặt kia, giẫm dưới chân, đạp đạp.
Nhưng cha mẹ