
g. Cô còn chưa có phản ứng kịp, anh lại tiến lên mấy bước, đá
vào eo Tả Tự một cước, Tả Tự trượt ra xa hai mét.
Triệu Nhiễm
Nhiễm nhớ tới vết thương trên người Tả Tự, kinh ngạc, che ở trước người
anh, lớn tiếng la với Giang Tiềm, "Giang Tiềm, anh nổi điên cái gì?"
Giang Tiềm giống như không thấy cô, lại tiếp tục tấn công Tả Tự, khom lưng
muốn xách anh ta lên. Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ đến vết thương của Tả Tự,
không thể để cho thương thế của anh tăng thêm, nếu không khoản nợ nhân
tình này trả không hết rồi.
Cô liều mạng ôm lấy Giang Tiềm không
cho anh động, trong lòng bởi vì chuyện tấm hình mà vẫn khó chịu khác
thường, bởi vì lúc gặp gỡ nguy hiểm cần anh nhất nhưng anh lại không ở
bên người, hơn nữa vài ngày không tìm được anh mà càng thêm uất ức.
Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi, quả đấm rơi vào trên ngực Giang Tiềm từng
cái, nước mắt cũng chảy xuống.
Hai người này giống như đang so
tài với đối phương, dính sát nhau, lại không phát ra âm thanh nào, một
người uất ức, một người khác càng uất ức.
Giang Tiềm sắp điên
rồi, ngày đó sau khi cô cúp điện thoại, vốn muốn đêm đó sẽ tới tìm cô.
Nhưng Khuông Vĩ lại gọi anh trở về đại đội đặc chủng.
Rừng sâu
núi thẳm, địa hình phức tạp, mấy đội viên đặc chiến mới nhậm chức bị vây ở bên trong không được giải cứu. Ở trong, chưa quen thuộc địa hình, bên ngoài, có dân liều mạng bao vây, Khuông Vĩ bị trọng thương không thể
giải cứu, vì vậy anh ta tìm đến Giang Tiềm, người từng theo anh ta vào
rừng nhiều lần, quen thuộc địa hình nơi đây.
Hành động giải cứu
chỉ mất hai ngày, nhưng thời gian đi đường lại trễ nãi không ít ngày.
Giang Tiềm trở lại pháo đoàn, chưa kịp thay quần áo liền chạy tới thành S tìm Triệu Nhiễm Nhiễm.
Nhưng anh nhìn thấy gì?
Anh nhìn
thấy cô gái khiến trái tim anh hỗn loạn, vô cùng hạnh phúc ngưỡng mặt,
tiếp nhận vuốt ve, hoặc còn có. . . . nụ hôn của một người đàn ông khác.
Anh nhìn thấy gương mặt anh từng vuốt ve đang bị một người đàn ông khác tỉ mỉ đoạt lấy.
Khó trách cô cố ý tức giận ở trong điện thoại, hoá ra là như vậy, anh muốn giết người.
Giang Tiềm không chút nào dịu dàng bắt lấy cổ tay Triệu Nhiễm Nhiễm ngăn lại
động tác của cô, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của cô, có thương tích, có uất ức, còn có chất lỏng rớt xuống sáng trông suốt.
Triệu
Nhiễm Nhiễm không cảm thấy bốn phía không hề có tiếng vang, chỉ quật
cường nhìn lại anh, nước mắt im hơi lặng tiếng nhỏ xuống.
Những
giọt nước mắt này nện ở trái tim Giang Tiềm từng giọt từng giọt, đau đớn vô cùng, anh muốn lau chúng, trong lòng lại tràn đầy tức giận, anh
không thể nào đánh Triệu Nhiễm Nhiễm, cho dù gặp phải phản bội, vì vậy
một bồn lửa giận chỉ có thể phát tiết ở trên người người đàn ông kia.
Anh không hề mất nhiều sức đã bỏ qua Triệu Nhiễm Nhiễm, một cái tay nhẹ
nhõm xốc lên Tả Tự đang muốn đứng lên, cơ hồ chân cách mặt đất.
Triệu Nhiễm Nhiễm xông lại ôm lấy cánh tay Giang Tiềm lần nữa, không hề nói
gì, chỉ lo tách tay anh ra, cào cũng tốt, cắn cũng được, cô không thể để cho anh nhất thời xúc động phá hủy hai người.
Giang Tiềm không
cảm thấy đau đớn trên tay, nhưng nỗi đau kia lại tồn tại chân thật,
chuyển dời đến trong lòng của anh, đau và máu, đè nén tuyệt vọng.
Cuối cùng cứu được Tả Tự về lại, Triệu Nhiễm Nhiễm bảo vệ anh ta ở sau lưng, nhìn Giang Tiềm, nói ra câu thứ hai sau khi gặp lại.
"Anh đi đi."
Giang Tiềm bất động, trong đôi mắt đột nhiên khô khốc khó chịu.
Là ai nói tỉ mỉ che chở đổi được nâng khay ngang mày, tình yêu của anh,
đổi về cũng chỉ là cô bảo vệ một người đàn ông khác ở phía sau.
Báo ân cũng tốt, thật lòng thích anh cũng được, Giang Tiềm trước kia đều
không để ý tại sao Triệu Nhiễm Nhiễm nguyện ý ở chung với anh, tại sao
nguyện ý thích anh. Nhưng bây giờ anh muốn hỏi cô, em xem tôi là gì?
Thật chẳng lẽ vì báo ân mới nguyện ý để ý tôi sao? Em không sợ tôi khổ
sở muốn khóc sao?
Nhưng anh đã hiểu được, dù vậy, anh vẫn hy vọng còn đường sống, không bỏ được, thật không bỏ được.
Bình tĩnh, âm thanh được ăn cả ngã về không từ trong miệng anh truyền đến, "Nhiễm Nhiễm em tránh ra."
Cô trả lại cho anh chính là càng thêm bảo vệ người phía sau.
Giang Tiềm nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, trái tim ầm ầm sụp đổ trong ánh
mặt trời, chỉ còn lại tuyệt vọng khổng lồ bao phủ. Vẫn biết mình xấu
tính, cô đi theo mình có chút uất ức, cho nên cẩn thận, đặt cô ở vị trí
trên nhất, nhưng rốt cuộc vẫn chưa được, không xứng đôi chính là không
xứng đôi, thì ra vẫn là hy vọng xa vời.
Trong mắt Giang Tiềm hoàn toàn tĩnh mịch, khóe miệng cũng không chịu khống chế nhếch lên, "Triệu
Nhiễm Nhiễm, em thật sự nghĩ tôi không có em là không sống được sao?"
Mặt Triệu Nhiễm Nhiễm giật giật.
Giang Tiềm ngẩng đầu nhìn trời, "Em nói một tiếng là được, không cần như vậy. Báo ân? Đã là thời đại nào rồi. Tôi Giang Tiềm cứu nhiều người lắm, căn bản không nhớ chút chuyện trước kia, cho nên cũng không cần báo ân gì
cả."
Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng muốn nói cái gì, lại bị anh cắt đứt.
Giang Tiềm cố ý nói nhẹ nhõm, "Được rồi, cứ như vậy đi, lời chúc phúc cũn