
m, tháng sau lãnh lương sẽ mời đi mỹ dung."
Lần này cô không lên tiếng, vậy cũng không sai. Đột nhiên nghĩ đến một
chuyện, cô lại nghiêm mặt xuống, hỏi Trương Lam, "Em có phải cãi nhau
với Dương Chấn Chấn không? Mấy ngày trước gặp anh ta ở tiệm ăn nhanh Cửu Long, vừa gặp anh ta liền trợn mắt nhìn chị, chị nói với anh ta em tức
giận, sao lại trừng chị, em nói cho anh ta biết, nếu còn trừng chị, cẩn
thận chị chia cách hai người."
Trương Lam lập tức ủ rũ, "Anh ấy chính là thế, chị đừng so đo với anh ấy."
"Ai? Lời này em nói không sai, tại sao chị phải bị anh ta trừng? Chị dầu chị cũng là chị họ mà, không cần anh ta nịnh nọt, cho sắc mặt tốt cũng được rồi, có chuyện cầu chị liền mặt mày hớn hở, nếu không phải anh ta có
thân phận bạn học kiêm em rể, chị thật muốn vặn anh ta mấy phát."
"Lúc này anh ấy không quan trọng, hai vị nhà chị ở ngoài sắp đánh nhau rồi."
Triệu Nhiễm Nhiễm bĩu môi, rồi chậm chậm xoay đầu trở lại, "Em nói cái gì?"
"Em nói cái gì?" Trương Lam chậm rãi mở miệng, "Lược Lược nhà chị đánh nhau với một người mặc quân trang ở hành lang."
Triệu Nhiễm Nhiễm ‘ vụt ’ không thấy bóng rồi. Đợi Triệu Nhiễm Nhiễm thở hổn hển chạy tới hành lang thì thấy được một màn quỷ dị nhất trong đời.
Triệu Trí Lược khom người, cổ ngửa lên miệng mở rộng, cánh tay vây quanh hông của Giang Tiềm, cười rất là rực rỡ. Giang Tiềm thì đứng, tay nâng cánh
tay Triệu Trí Lược, cũng hơi lộ ra nụ cười, nhưng bị người ta kéo, vẫn
có thể nhìn ra được có chút khẩn trương.
Cảnh tượng này thấy thế nào thế nào. . . . . .
Cô không dám tìm ra từ hoặc là danh từ và động từ hình dung thích hợp.
"Hai người. . . . Đang làm gì thế?"
Giang Tiềm nghe được âm thanh của Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng đứng thẳng, ánh
mắt của Triệu Trí Lược một cái liền sáng, "Chị, sao lại tới đây?" Cánh
tay của cậu lại tự quen thuộc khoác trên vai Giang Tiềm, cứ như là anh
em tốt, "Chị, em bảo anh Giang. . . Không đúng, bảo anh rể thu em làm đồ đệ đi, bộ Tôn Tẫn quyền của anh ấy lúc nãy thật là hay, chị nói vài lời tốt cho em đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm không để ý tới cậu, quay đầu hỏi Giang Tiềm, "Sao anh ở chỗ này?"
"Anh gọi điện thoại nhưng em không nghe, anh đến dưới lầu nhà em chờ, đụng
phải lão doanh trưởng, ông ấy nói cho anh biết nửa đêm hôm qua em đi
làm. . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm vùi đầu muốn đụng vào tường, "Anh sáng sớm tìm em làm gì!"
Không đợi Giang Tiềm nói chuyện, Triệu Trí Lược không vui trước, "Chị sao chị lại nói chuyện như thế, không lễ phép gì cả."
"Em cút qua kia cho chị, chị còn chưa nói tới em, tại sao hai người đành nhau?"
"Không đúng không đúng." Triệu Trí Lược tới ôm bả vai của cô, nhỏ giọng nói,
"Em đã nói với chị, thật lợi hại, không luyện chừng mười năm không thể
nào luyện ra quyền pháp giỏi vậy."
Triệu Nhiễm Nhiễm dĩ nhiên
biết, dáng ngoài của em trai cô mặc dù rất giống gái giả trai, nhưng
trong xương ngược lại thật sự là một người đàn ông, hơn nữa luôn bội
phục người có công phu thật. Nhưng ở trường cảnh sát chỉ học được mấy bộ quyền cảnh thế và lúc bé ở cung thiếu niên cũng chỉ học được một chút
Taekwondo, cho nên người lợi hại hơn em ấy, thật là không ít.
"Chị, van chị, nói với anh ấy đi, bảo anh ấy dạy em đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm liếc mắt, "Anh rể cũng gọi rồi, còn cần chị chi."
"Đừng vậy mà chị, đừng ghi thù, khẳng định không được, giúp em nói một chút."
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng, đúng trọng tâm nói cho cậu biết,
"Em nói là được, giết gà mà còn phải dùng dao mổ trâu sao, đi đi."
Triệu Trí Lược lại đi đến cạnh Giang Tiềm, cũng không biết nói thầm cái gì,
thấy Giang Tiềm sảng khoái gật đầu một cái, cậu lại vui mừng run run trở về, "Chuyện này, em có việc bận đi trước, để cho đối tượng của chị hộ
tống chị đi, bái bai."
Cậu lại tặng chị cậu cho người ta.
Trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, cũng không có nói chuyện, nhìn
nhau một lát, song song nhỏ giọng cười lên, Triệu Nhiễm Nhiễm đánh vỡ
trầm mặc, "Em trai em là một cảnh sát, hâm mộ người lợi hại hơn em ấy,
em ấy luôn thế, anh đừng để ý, nếu không muốn dạy cũng không sao."
Giang Tiềm vội vàng khoát tay, "Sao lại không muốn dạy, anh nguyện ý."
Triệu Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt mới vừa rửa sạch trắng noãn như một đóa hoa tuyết liên.
Giang Tiềm nghĩ, anh vĩnh viễn không quên được cái nhìn xa xa trong buổi sáng sớm này, cô đứng nghiêm ở trong ánh mặt trời vàng rực chiếu vào qua
song cửa sổ, một đôi mắt cong cong, mang theo vẻ dịu dàng ẩn hiện nụ
cười, anh cảm thấy xinh đẹp giống như một giấc mộng.
Bởi vì tình
cảnh này quá dễ dàng khiến anh nghĩ đến hạnh phúc, nghĩ đến tình yêu,
nghĩ đến tim đập thình thịch, nghĩ đến thiên trường địa cửu, nghĩ đến
không thể không có cô, nghĩ đến tất cả sự mềm mại, mênh mông.
"Giang Tiềm."
"Hả?"
"Em xong việc rồi."
"A, vậy đi thôi." Giang Tiềm giúp cô cầm túi xách, nhỏ giọng hỏi, "Hôm nay còn đi làm không?"
"Buổi tối làm ca đêm."
"Tại sao lại ban đêm?"
"Vốn là ca ngày, đồng nghiệp có chuyện, nên đổi với em."
"Oh." Giang Tiềm kéo tay của cô, trong tươi cười có vẻ