Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323182

Bình chọn: 8.5.00/10/318 lượt.

bản không chú ý nghe Đặng Vĩnh Đào ở bên kia nói cái gì, hồn vẫn còn ở nơi của Triệu Nhiễm Nhiễm, sớm đi theo cô về nhà rồi.

Đặng Vĩnh Đào dặn dò một đống lớn ở trong điện thoại, nửa ngày mới nghe được một tiếng ‘a’.

"Hôm nay cậu sao thế? Thất bạirồi hả ?"

Đợi nghe được một câu ‘miệng chó không mọc ra ngà voi’ của Giang Tiềm thì

Đặng Vĩnh Đào mới tính yên tâm, cũng đoán được chắc anh có tiến triển

với con gái nhà người ta.

"Rốt cuộc thế nào? Ôm rồi hả? Hay là hôn mặt rồi?"

Giang Tiềm bị hỏi trọng điểm, trong đầu ‘ chập chờn ’ choáng váng, trái tim

mạnh mẽ dừng lại, cả gương mặt đều đỏ, nhăn nhó một lát, nói, ". . . . . . Miệng."

Đặng Vĩnh Đào bên kia ‘ cạch ’ một tiếng, điện thoại rớt xuống đất, vội vàng nhặt lên, "Thật hôn được?"

"Ừ." Giang Tiềm vui vẻ cười hì hì, "Lúc đầu ai cũng không biết, sau đó, tôi

cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ là học tập khá nhanh, . . . Hôn nhiều

lần."

Đặng Vĩnh Đào hơi nhốn nháo, vẫn chưa tới một tuần lễ mà,

nhanh vậy đã bị tên ngốc này làm xong, cô gái này chẳng lẽ còn. . . .

hơn Giang Tiềm.

"Con gái người ta ngây thơ không?" Đặng Vĩnh Đào

thật sự không muốn dùng 'ngốc' để hình dung hai người này, lượm một từ

gần nghĩa để hỏi.

"Ừ, khá tốt, không hề ghét bỏ người thô lỗ như chúng ta, cũng như vợ của anh, nhưng còn hơn cô ta nhiều."

Đặng Vĩnh Đào híp híp mắt, quay đầu lại nhìn nhìn cô vợ béo đăng gặm bánh bao của mình.

Còn ngây thơ hơn bé ú này sao? Vậy còn ngốc tới trình độ nào?

Đặng Vĩnh Đào suy nghĩ một chút cũng hiểu, cô gái kia trưởng thành trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là người có gia giáo, giáo dục khẳng

định tốt, cho nên sợ là từ nhỏ đã không biết ghen tỵ, tự ti là gì. Bản

tính lại đơn giản, nên càng không có quan niệm cao thấp thế nào, Giang

Tiềm có thể gặp một cô gái như vậy, thật không biết đời trước tích bao

nhiêu đức.

"Cậu có chừng mực, đừng cho hù người ta chạy."

"Tôi biết rõ, tôi biết rõ, về sau tôi sẽ hỏi cô ấy trước rồi mới hôn."

Đặng Vĩnh Đào khổ não nhắm lại mắt, "Không phải bảo cậu hỏi cô ấy, cậu hỏi

người ta ngượng ngùng nói, ý tôi là cậu chớ gấp, lão nhị không thể vểnh

lên suốt, ngàn vạn lần không thể dùng sức mạnh, phải tôn trọng người ta, hiểu không?"

Giang Tiềm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng không quản hiểu không, lung tung đáp mấy tiếng, "Tôi đi, hôm nay cô ấy làm ca đêm, tôi phải đến đón cô ấy."

"Đi đi, đi đi." Đặng Vĩnh Đào để điện thoại xuống vuốt vuốt cái trán, thật là không thế nào yên tâm!

Giang Tiềm từ nhỏ đã là một tên bướng bỉnh, thích leo trèo, gây phiền cho người khác.

Nhưng bướng bỉnh là một tính trời sanh mang tới, bản tính vốn thích leo tường dỡ ngói, xuống sông bắt cá. Từ khi anh lên tiểu học, thì số lần cha mẹ

nhà họ Giang bị mời đến trường học họp phụ huynh đứng đầu phụ huynh học

sinh toàn trường, ba Giang lại là người luyện võ tính khí, dữ dội, cho

nên số lần Giang Tiềm bị đánh cũng như cơm bữa.

Nhưng tức giận cũng không được gì, thằng bé này trời sanh đã thế, luôn quật cường.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Giang Tiềm trực tiếp nhảy vào bộ đội. Có câu

nói, đàn ông tốt không làm lính, huống chi điều kiện nhà anh cũng coi là khá giả.

Nguyên nhân khiến mẹ Giang hạ quyết tâm đưa Giang Tiềm

vào bộ đội là do quan hệ giữa anh và ba Giang thật cứng ngắc, khi còn bé bị đánh, nhận sai khóc hai tiếng rồi không sao, nhưng lúc này Giang

Tiềm đã trưởng thành thành thiếu niên choai choai, nên sĩ diện, cha của

anh cứ đưa tay liền đánh, nhấc chân liền đạp, Giang Tiềm lại cứng cổ

chống đối cha anh, đánh chết không chịu thua.

Sau đó có một lần,

vốn cũng không phạm sai lầm gì lớn, ba Giang cũng không tức giận lắm,

chỉ tùy tiện đánh mấy cái, vậy mà Giang Tiềm dám cãi lại cha, khiến ba

Giang tức đỏ mắt, dây nịt cũng quất gãy hai sợi, nửa đêm Giang Tiềm liền bắt đầu phát sốt, sốt mơ mơ màng màng, trong miệng còn kêu ‘ không nhận sai, con không sai. ’

Mẹ Giang vừa đau lòng vừa tức, sợ hai cha con này thành thù, mới hung ác hạ quyết tâm đưa anh vào bộ đội .

Giang Tiềm lớn lên vẫn thế, tính tình càng thêm không được con gái chào đón,

lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm xuất hiện trong cuộc đời của anh, nguyện ý yêu đương với anh, mềm mại dịu dàng như làn gió xuân thổi qua, lại càng

nhấc lên ngàn tầng sóng như sóng to gió lớn, Giang Tiềm thích Triệu

Nhiễm Nhiễm, tựa như ăn cơm ngủ, là chuyện đương nhiên.

Giang

Tiềm vừa chờ Triệu Nhiễm Nhiễm, vừa hồi tưởng lại nụ hôn lúc sáng, mùi

vị rung động lòng người, còn thỏa mãn hơn lần đầu tiên sờ súng gấp mấy

trăm lần.

Thấy bốn giờ rưỡi rồi, mà cô còn chưa xuống lầu, Giang

Tiềm chuẩn bị gọi điện thoại thúc giục thúc giục cô, điện thoại còn chưa gọi đi, ánh mắt của anh đã lơ đãng quét qua bộ đồng phục màu tím cách

đó không xa, cúi đầu lại nâng lên, nhanh chóng liếc một cái, nhanh chóng chạy đi.

Triệu Nhiễm Nhiễm miệng ngậm bánh bao, tay còn ôm một túi, đang muốn xuống lầu thì đụng phải Triễu lão gia tan việc về nhà.

"Cha về rồi."

"Ừ, mẹ con chưng bánh bao à?"

"A đúng, thịt bò hành lá cắt nhỏ, ăn rất ngon đấy."

Triệu lão gia gật đầu một cái, dặn dò c


Polaroid