Teya Salat
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323023

Bình chọn: 9.5.00/10/302 lượt.

o, người ta là tiên nữ hạ phàm, vậy anh chính là vượn người Thái Sơn vào thành.

Bàn về trình độ học vấn, người ta tốt nghiệp đại học thành tích ưu tú, anh tốt nghiệp trung học lại còn thất bại nhiều lần.

Bàn về gia đình, người ta có một người mẹ làm chủ tịch ngân hàng và ba là đội trưởng hình cảnh, nhà anh chỉ làm ăn mua bán nhỏ.

Bàn về. . . . . .

Giang Tiềm mặt ủ mày ê không nghĩ nữa, nếu như mấy chuyện đó cô và người nhà

của cô đều không để ý, vậy đối với anh thì họ cũng chỉ còn lại có một

yêu cầu —— nhân phẩm trung hậu.

Giang Tiềm liền cầu xin người khác, van xin Khuông Vĩ chớ nói ra mấy chuyện mất mặt kia. Triệu Nhiễm Nhiễm bớt thời giờ hồi báo tình huống tiến triển với Giang

Tiềm, nói anh nấu cơm ăn ngon, người cũng vô cùng tốt. Bởi vì cô không

có kiêng ăn ở trước mặt Giang Tiềm, ăn sạch há cảo thịt heo, Triệu lão

gia còn xưa nay chưa thấy biểu dương cô mấy câu, hơn nữa bày tỏ có thể

dẫn người trở lại trước khi ngảy nghỉ của Giang Tiềm kết thúc, Triệu

Nhiễm Nhiễm còn chưa nuốt xuống cục thịt bò, sợ đến thiếu chút nữa nghẹn lại.

Dĩ nhiên, Triệu Trí Lược cũng phát biểu ý kiến, không gì

khác công kích, chê bai, Triệu Nhiễm Nhiễm nói không lại cậu, trực tiếp

bấu người, hai đầu ngón tay véo xuống một vòng nhỏ trên cánh tay Triệu

Trí Lược, "Có cái miệng chỉ biết chê bai người ta, trước mặt chị mà dám

chê đối tượng của chị, muốn bị bấu có phải không?"

Triệu Trí Lược sớm đã chắc chắn bị bấu rồi, bình tĩnh nói, "Mẹ, thấy không, đây gọi là con gái hướng ra ngoài."

Triệu phu nhân cũng nghe một lúc lâu, nghe trong giọng điệu của con gái sớm

đã không còn vẻ gượng ép ban đầu, ngược lại rất hưng phấn, cũng hơi an

tâm lại, gõ khay một cái, "Được rồi, hai con mau ăn cơm đi, ăn cũng ngăn không được miệng."

Ăn xong cơm tối, Triệu Nhiễm Nhiễm và Triệu phu nhân ở phòng bếp rửa chén, hai mẹ con nhỏ giọng nói chuyện.

Triệu phu nhân: "Nhiễm Nhiễm, đừng nghe ba con nói càn, này Giang Tiềm có tốt hơn cũng phải để ý kỹ, đừng gấp gáp dẫn về nhà."

Triệu Nhiễm Nhiễm: "Mẹ, mẹ không thích Giang Tiềm sao?"

Triệu phu nhân: "Chưa nói tới có thích hay không, chỉ là người thi ân không

cầu báo, bản chất không xấu tới đâu, người tốt mạnh hơn tất cả, có hiểu

hay không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, trước kia cô cũng

cảm thấy Giang Tiềm là người thi ân không cầu báo, thậm chí cảm thấy

ngày xem mắt anh nói quên việc đã cứu Triệu lão gia cũng chỉ là khiêm

tốn mà thôi. Nhưng tiếp xúc mấy ngày có chút hiểu rõ anh rồi mới phát

hiện, năm chữ này quả thật không thích hợp với Giang Tiềm, anh không

phải thi ân không cầu báo, anh thật là căn bản không nhớ chuyện này.

Phải hình dung anh như thế nào đây? Bệnh hay quên? Rộng lượng? Hoặc giả

là. . . . cả hai?

Trước lúc ngủ, Triệu Nhiễm Nhiễm giúp Triệu Trí Lược bóp bóp véo véo chậu cây xương rồng cậu nuôi, không cẩn thận làm

trày tay của mình, lấy được hai chữ thật lòng mà Triệu Trí Lược đưa tặng —— đáng đời. Cô uất uất ức ức oán trách với Giang Tiềm ở trong điện

thoại, "Em trai của em luôn ăn hiếp em."

"À? Vậy làm sao? Anh cũng không thể đi đánh cậu ta."

"Anh dám, đó là em trai của em."

"Thì đó!"

Hai người này kể từ sau khi ăn mì sốt tương, căn bản coi như là mở máy hát

ra rồi, trước kia Giang Tiềm thích tán gẫu, nhưng người thích nghe anh

tán gẫu lại không nhiều lắm, hiện tại không giống, Triệu Nhiễm Nhiễm hí

đôi mắt như trăng rằm, phối hợp lúc anh nói đến chuyện vui liền cười ha

ha không ngừng, khiến tâm trạng tốt của Giang Tiềm bành trướng đến một

độ cao chưa từng có.

Anh kể với cô chuyện lý thú trong bộ đội:

Ai đó ngủ cắn răng ngáy ngủ;

Ai đó ăn cơm ăn hết chao. . . . . .

Giang Tiềm đã sớm quên mấy quy định cứng nhắc giả bộ chững chạc, bớt nói mà

Đặng Vĩnh Đào dạy anh rồi, liên tục tán dóc nói khoác, khiến Triệu Nhiễm Nhiễm nghe đến ngủ, anh nghe đến kia bên không có động tĩnh, lúc này

mới chảy mồ hôi lạnh nhớ tới mình không có chú ý đến hình ảnh.

Triệu Nhiễm Nhiễm ngủ một giấc, đang mơ mộng đẹp, lại bị một hồi chuông điện

thoại đánh thức. Cô nhìn số, là số điện thoại của chị Lưu ở đơn vị, vội

vàng nhận, "A lô?"

"Nhiễm Nhiễm à, bên này đột nhiên vào có vài bệnh nhân tới, có chút không chống được, em xem có tiện tới đây không?"

Có thể không tiện sao.

Để điện thoại xuống, vội vàng thu thập xong đi đến phòng của Triệu Trí

Lược, trực tiếp kéo cậu ra từ trong chăn. Bị quấy rầy nên cậu tức giận,

"Hơn nửa đêm chị có thể ngừng nghỉ một lát không?"

"Em trai, mau đưa chị đi làm, bây giờ chị làm ca đêm."

"Không đưa."

"Em dám."

Triệu Trí Lược chỉ mặc một cái quần nhỏ, nghe cô nói chuyện dụi dụi con mắt

xếp chân ngồi dậy, "Không phải chị có đối tượng sao, chị tìm anh ấy đi,

tìm em làm gì?"

Lời nói u oán này, là vì có người giành chị với cậu, nên đứa nhỏ này kỳ cục lên.

"Em đã bao lớn?"

"Em bao nhiêu thì chị cũng bấu em thôi, một chút mặt mũi cũng không chừa."

"Có phải là em trai chị không? Phải thì mặc cho chị ăn hiếp."

Triệu Trí Lược híp mắt nhìn cô một lát, lại nghĩ ngợi trong chốc lát, rồi cậu nói, "Em phải thuyết minh rõ với chị, c