
dịu dàng, "Buổi tối anh sẽ đi với em."
Cô gật đầu một cái, cười khẽ, "Tốt."
Triệu Nhiễm Nhiễm đối với căn nhà của chiến hữu Giang Tiềm, có cảm giác rất
quen thuộc không giải thích được, thật ra thì nơi này khác nhà cô rất
nhiều, trang trí đơn giản, sàn nhà làm bằng gỗ, ít đồ điện, duy nhất
giống nhau có lẽ trong phòng bếp đang tỏa mùi thơm có một bóng dáng bận
rộn giống như mẹ.
Anh luôn quan tâm việc ăn của cô, chê cô ăn ít
lại kiêng ăn, mặc dù không có nói rõ, nhưng hành động có thể đại biểu
tất cả, lúc nãy trước khi lên lầu quanh co lòng vòng lừa gạt cô vào
trong siêu thị, ‘thuận tiện’ mua một miếng sườn lớn.
"Nhiễm Nhiễm, đói bụng hay không? Anh nấu cho em tô mì nhé?"
"Không cần, lúc nãy em mới ăn một quả táo."
Giang Tiềm lại bắt đầu làm việc lu bù lên, cắt sườn thành miếng nhỏ, bỏ vào
nồi nước lạnh, rồi cho hành, gừng, tỏi và các loại gia vị, đậy nắp lên,
mở lửa nhỏ nhất, thu thập xong những thứ này, liền cởi tạp dề xuống đi
ra phòng khách, ngồi vào bên cạnh cô, đưa cho cô một ly sữa tươi đu đủ.
"Anh mua lúc nào?"
"Lúc nãy, lúc em lựa trái cây."
Chuyện này nếu đặt ở thật lâu về sau, Triệu Nhiễm Nhiễm sẽ không chút do dự
chỉ trích anh, ‘anh là đang bồi dưỡng phúc lợi cho mình’ nhưng bây giờ
cô, trong lòng rất khó không cảm động.
"Cám ơn."
Giang
Tiềm lắc đầu một cái, nhất thời nhìn vành tai đỏ tươi của cô ngây dại,
trong lúc bất chợt, thân thể giống như bị lời nguyền rủa khó hiểu điều
khiển, từ chỗ sâu xông ra một cơn sóng mênh mông chạy thẳng tới trái
tim, ở đó run rẩy mạnh mấy cái.
Không cần phải nói, thân thể nổi biến hóa rồi.
Giang Tiềm hơi bối rối, một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi,
đang là lúc tráng niên hơn nữa còn là đàn ông đích thực, thấy cô gái
mình yêu ở bên cạnh, sau đó nổi phản ứng, chuyện này thực sự rất bình
thường, không coi là chuyện mất mặt gì.
Nhưng vào lúc này anh
không thể nào tự giải phóng, nhưng duy trì tình trạng ưỡn lên lại không
biết lúc nào mới có thể mềm xuống, hơn nữa anh hoảng sợ phát hiện, anh
quản được hai mắt của mình lại không quản được cảm giác, không nhìn cô
có thể, nhưng cũng không thể bảo người ta không hít thở, chỉ cần cô hít
thở, chỉ cần anh có thể cảm thấy mùi thuộc về cô, thì em trai của anh
lại càng dựng cao hơn.
Giang Tiềm khổ sở cúi người xuống.
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng cảm nhận được sự mờ ám của Giang Tiềm, thấy anh ôm
bụng, chóp mũi toát ra mồ hôi lấm tấm, vẻ mặt thật là khổ sở, liền hỏi,
"Giang Tiềm, anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Giang Tiềm hơi ngẩng đầu, thấy cô đưa tay muốn sờ đầu anh, thì vội vàng né tránh, "Anh thật sự không có việc gì."
Tay Triệu Nhiễm Nhiễm dừng ở giữa
không trung, có chút xấu hổ, trên mặt cũng có vẻ tứcg iận, quay đầu đi
yên lặng xem ti vi. Cô vừa yên tĩnh lại, Giang Tiềm liền lo lắng, rất sợ cô hiểu lầm mình, không phải chỉ sờ đầu thôi sao, anh thật ra rất muốn
rất muốn được cô sờ, rất muốn rất muốn, nhưng lúc này quá nguy hiểm.
"Nhiễm Nhiễm?"
"Hả?"
"Dm tức giận?"
"Không có." Triệu Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn anh một cái, thấy anh có chút
bận tâm, lại có chút lấy lòng cười, một gương mặt đen, hai hàm răng
trắng. Chuyện bé như hạt mè cũng có thể khiến anh lo lắng thành ra như
vậy, suy nghĩ lại động tác vừa rồi của mình quả thật hơi đột nhiên,
không oán được người ta phản xạ có điều kiện né tránh, không nhịn được
cười một tiếng, "Xem ti vi."
Giang Tiềm nảy ra một ý, nói, "Bộ phim này quá mức đáng giận, khiến anh tức đến đau dạ dày."
Thì ra là như vậy a, xem TV cũng có thể làm đau dạ dày, chuyện này cần tốn bao nhiêu hơi sức đây.
"Em cũng mới biết, thì ra mua nhà khó vậy, hai vợ chồng này vì mua căn nhà, ngay cả một đồng tiền cũng tính toán chi li, gay gắt, quyết liệt, sống
thật mệt mỏi."
Con ngươi Giang Tiềm vòng vo mấy vòng, bình thản
nói tiếp, "Chúng ta sẽ không như vậy, nếu mà theo quân thì cấp bậc của
anh có thể được chia một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, sau
khi chuyển nghề cũng có phí an trí, tiền đặt cọc nhà khẳng định không
thành vấn đề, số còn lại vay thế chấp cũng được, bảo em ba mẹ thêm cũng
có thể."
Triệu Nhiễm Nhiễm không yên lòng gật đầu một cái, "Ừ, em có công quỹ."
Nói xong cũng đem đầu lưỡi cho cắn, hận không được hất tay tát mình hai bàn tay.
Nhưng Giang Tiềm vẫn nghe được, anh cơ hồ lập tức nhào tới, kích động cầm tay của cô, "Em nguyện ý kết hôn với anh ngay sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm chân thành lắc đầu một cái, "Không muốn."
Giang Tiềm lộ ra một nét mặt cực kỳ cổ quái, có thể so với gặp phải tai hoạ
ngập đầu, sự vui mừng lúc nãy không còn tồn tại, khổ sở đến không muốn
ngẩng đầu lên, khiến Triệu Nhiễm Nhiễm có cảm giác áy náy vì mình đang
khi dễ người ta, hơn nữa còn không chịu trách nhiệm. Nhưng nào có việc
mới quen mấy ngày đã kết hôn, vậy không phải gạt cưới sao?
"Giang Tiềm, hiện tại. . . . . . Không phải thời điểm nói vấn đề này."
"Anh biết rõ." Dù thích cỡ nào thì anh cũng hiểu không thể nào mới quen mấy
ngày đã cầu hôn, lúc nãy anh cũng chỉ muốn chiếm lời qua lời nói thôi,
nhưng một câu trả lời k