80s toys - Atari. I still have
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323074

Bình chọn: 7.5.00/10/307 lượt.

xuống, "Anh tới khi nào?"

"Sau khi trời tối, khoảng tám chín giờ."

"Sao không gọi điện thoại cho tôi?"

"Tôi sợ quấy rầy em." Giang Tiềm tiếp tục khẩn trương uống cà phê, "Em đi về đi, tôi ở đây coi chừng cho em, em đừng sợ."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn anh, lộ ra ánh mắt tìm tòi.

Giang Tiềm giải thích, "Buổi tối không an toàn, ngộ nhỡ có người đến quấy rối thì sao? . . . Ngày nghỉ của tôi không nhiều, có thể ở chung ngày nào

hay ngày đó."

Cô cúi đầu, đột nhiên cảm thấy Giang Tiềm thật ra

thì cũng đẹp mắt, cằm nhọn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, mặt mặc dù đen nhưng lại trắng ngà, lúc cười có vẻ ngây ngô ngốc nghếch.

Cô có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười.

Giang Tiềm thấy cô đột nhiên cười ngây ngô, tâm trạng liền rất tốt, cũng nhếch môi, ngoẹo đầu muốn xem ánh mắt của cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười chưa giảm, Giang Tiềm đột nhiên cảm thấy trong lòng mênh mông, kích tình như thủy triều tuôn về lòng

bàn tay, ma xui quỷ khiến liền giữ lại tay cô. Lần này anh rốt cuộc biết cái gì gọi là da như băng tuyết, xương như ngọc rồi, cái tay nhỏ bé

này, nhu nhược không xương không nói còn hơi lạnh, một chút mồ hôi cũng

không có, giữ trong lòng bàn tay giống như một khối ngọc băng cực phẩm.

Nhẹ nhàng kéo tay ra, anh liền sợ buông lỏng ra, bộ dạng khẩn trương đến cơ hồ bị kinh sợ, trêu chọc Triệu Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa cười ra

tiếng, thuận theo cái ghế hai người đang ngồi, hai ngón tay của cô liền

bước bước nhỏ, đi từ từ về phía anh, chủ động để tay vào trong lòng bàn

tay của anh.

Giang Tiềm cầm chặt tay, bao cả tay Triệu Nhiễm Nhiễm vào bên trong, không buông ra nữa.

Không biết lúc nào thì ngủ mất, lúc tỉnh lại, gương mặt phóng đại của Trần

Tuyền liền hiện ngay trước mắt, cho nên nhìn càng lớn. Triệu Nhiễm Nhiễm vội ngồi thẳng, lúc này mới phát hiện ra, đầu vẫn tựa vào trên bả vai

Giang Tiềm.

"Mấy giờ rồi?"

Trần Tuyền xem đồng hồ, "Sắp năm giờ."

"Tối hôm qua bận không, sao cô không gọi tôi?"

"Ngủ đi ngủ đi, vội gì." Trần Tuyền đi về phòng trực, "Hiện tại được rồi, cũng sắp rời giường."

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Tiềm đang cười với cô, cũng không biết tối hôm qua anh có chợp mắt hay không, sao mắt vẫn sáng như thế.

Tay còn để trong lòng bàn tay của anh, bị mồ hôi ngâm dính nóng, nói thật cô thật không thích loại cảm giác này.

"Tám giờ em tan việc. . . . Cũng không có chyện gì."

Giang Tiềm kích động nhìn cô, "Anh chờ em."

Chưa tới tám giờ đã giao việc xong, tất cả thỏa đáng chuẩn bị đi, lúc này,

đột nhiên nghe được phòng phối trí bên cạnh truyền đến tiếng ầm ỹ. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn qua, hình như là y tá khoa da liễu và bên này người

cãi nhau.

"Không phải đã bảo mấy người trông kỹ chút à, hiện tại cả ghi chép cũng không có, chúng tôi làm sao nhận lấy đây?"

Bên này Trần Tuyền dẫn dắt y tá ban ngày tức giận trợn mắt nhìn, nhao nhao ầm ĩ nửa ngày cũng không trả lời đến trọng điểm.

Suy nghĩ một chút liền hiểu, Triệu Nhiễm Nhiễm xoay người đến phòng bệnh

kiểm tra đứa trẻ bị tai nạn nhẹ hôm qua, nhìn dấu bút đặc biệt rõ ràng ở trên làn da, thở phào nhẹ nhõm. Trở về nữa thì liền nhìn đến bên cửa

phòng phối trí có một người đàn ông cao gầy mặc áo choàng trắng đang dựa vào —— bác sĩ trưởng khoa da liễu - Tả Tự.

Triệu Nhiễm Nhiễm

trực tiếp đi tới trước mặt anh, "Bác sĩ Tả, trên người người bệnh đã làm dấu hiệu, làm phiền anh đi kiểm tra một chút."

Sắc mặt của y tá đến quấy rối khoa nhi liền không nén được giận, cô nói tiếp, "Hôm nay bệnh nhân có chuyển đi không?"

Tả Tự vẫn cà lơ phất phơ xem náo nhiệt chậm chạp một lúc mới trả lời, "Chuyển."

"Vậy thì tốt." Cô nói, "Còn nữa, lần sau giường ngủ đầy phiền toái bên chúng tôi nữa, thì trước đó cho chúng tôi biết một tiếng, thứ hai tốt nhất

cũng phái tới đây một y tá, nếu không chúng tôi cũng không kham nổi

trách nhiệm."

Triệu Nhiễm Nhiễm bưng mặt, vẻ mặt phớt tỉnh phát giận, khiến Tả Tự và đám người khoa da liễu sửng sốt một lát.

Nhìn mấy người đi, cô hung hăng bĩu môi, đang muốn gia nhập đại quân nhiều

chuyện của Trần Tuyền thì đột nhiên Tả Tự trở lại, cách rất gần rất gần.

Triệu Nhiễm Nhiễm: "Anh làm gì thế?"

Tả Tự cười híp mắt nói, "Người bệnh kia, hình như cũng là nhi đồng mà." Nói xong giương mặt lên đi mất.

Tên lừa bịp chết tiệt này còn về sửa lại. Sáng sớm, ngựa xe như nước, chỉ số không khí thành S còn chưa đạt tiêu

chuẩn, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy bụi bậm xen lẫn trong không khí nóng

bức quả thật làm cho người ta khó chịu muốn chết, hơn nữa bụng lại đúng

hạn đánh chuông rồi, vì vậy liền ngoắc ngoắc người phía sau.

Giang Tiềm lập tức đánh tới.

"Anh không đói? Chúng ta đi ăn sáng nha?"

Giang Tiềm liền vội vàng gật đầu, lòng nói cô gái này thật là hiểu lòng người, còn cố ý chăm sóc bụng của anh.

Hai người ra khỏi khu nội trú, đi đến tiệm thức ăn nhanh Cửu Long cách đó không xa.

"Anh ăn cái gì cứ tự lấy về bàn."

Bánh thịt, bánh tiêu, sữa đậu nành, cháo nhỏ. . . . , Giang Tiềm thuận quá

đi qua lấy đầy khay, nhìn lại Triệu Nhiễm Nhiễm, người ta đang nhíu mày

đẹp, xuống tay nhiều lần lại do dự lui t