
bã cảm thán: quả nhiên là trời sinh
đã đẹp!
Sau khi Trương Lam nghe xong, khóe miệng hung hăng rút mấy cái, thật là một người chị không biết điều.
Về nhà cơm nước xong, Triệu Nhiễm Nhiễm quả quyết chạy đi làm trước khi
Triệu Trí Lược tan sở. Ra khỏi chung cư, siết chặt ví tiền, không thể
không bỏ qua xe taxi, bỏ tiền vào thùng xe buýt, tháng này lại không thể không vòi tiền mẹ và em trai rồi.
Lúc giao ban xảy ra một vấn đề nhỏ, ban ngày có một đứa bé tám tuổi bị tai nạn nhẹ vào đây, trên người nổi lên không ít chấm đỏ cỡ đồng xu, phía trên bảo các cô trông kỹ
chút.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi y tá ca
ngày, "Đây không phải là người bệnh khoa da liễu à, sao đưa đến chỗ
chúng ta?"
Y tá ca ngày bĩu môi, "Ai biết được, chính xác là bên
ấy nói giường ngủ đầy, luôn như vậy, người nào không biết toàn bộ khu
nội trú thì khoa nhi của chúng ta bận nhất."
Triệu Nhiễm Nhiễm để ý, không có nói cái gì nữa, thay xong đồng phục y tá ca đêm, cầm bút
nước thử bệnh đưa cho cha mẹ đứa trẻ, để bọn họ vẽ một vòng trên da
quanh các chấm đỏ, cẩn thận quan sát.
Bình thường phát sốt cảm
bệnh, cơ hồ không có nằm viện, ban ngày cha mẹ chỉ dẫn con tới chích,
cho nên buổi chiều ca đêm trừ cẩn thận nhìn chằm chằm, cũng không bận
lắm.
Hôm nay Triệu Nhiễm Nhiễm ra ngoài vội vàng, quên mang cơm
theo, đến buổi tối mười giờ thật sự đói không cbịu nổi, trong ví cô chỉ
còn lại óc 5 đồng tiền xu móc ra từ trong nhà, suy nghĩ một chút liền
khuyến khích Trần Tuyền cùng nhau trực đi xuống lầu mua đồ ăn.
Trần Tuyền nguyện ý bỏ tiền nhưng không muốn ra sức, Triệu Nhiễm Nhiễm lại
không muốn bỏ ra gì cả, giăng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là Trần Tuyền
không nhịn được Triệu Nhiễm Nhiễm, mình cũng đói không có cách nào,
khoác áo khoác ngoan ngoãn xuống lầu mua đồ ăn.
Trần Tuyền đi
không tới năm phút đồng hồ đã trở lại rồi, trong tay lại không xách gì
cả, cô gái trong phòng liền thất vọng, "Cô không mang tiền?"
"Mang theo." Trần Tuyền cười ‘ ha ha ha ’ ra tiếng vui mừng như con gà mẹ,
"Một lát có người đưa lên, tôi muốn ăn thịt dê nướng."
Triệu
Nhiễm Nhiễm vừa nghe thịt dê nướng cũng vui vẻ rồi, món này phải chạy
bao xa, gần đây cũng không có quán nướng, "Nhờ phúc của cô."
Trần Tuyền càng vui mừng hăng hái hơn rồi.
Đã qua hơn nửa tiếng, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng nghi ngờ, chợt nghe tiếng gõ
cửa, Trần Tuyền an vị ở trên ghế bất động, cằm giương giương lên ý bảo
cô đi mở cửa. Cô mở cửa ra nhìn người tới, cuối cùng hiểu tại sao mới
vừa rồi Trần Tuyền cười hăng hái như vậy rồi.
Giang Tiềm đứng ở ngoài cửa, trong tay xách hai túi đồ ăn lớn, trong đó một túi còn tản ra mùi nướng thật thơm.
Triệu Nhiễm Nhiễm cười tựa như khóc, "Thì ra là. . . . . . Anh nha."
"Uh, là tôi." Giang Tiềm giao túi cho cô, cũng không vào cửa, "Mau thừa dịp ăn nóng đi." Nói xong xoay người đi.
Hai túi lớn này, giống như là hai cái giỏ khoai lang nóng phỏng tay, tức giận ném cho Trần Tuyền, "Sao cô lại sai anh ấy?"
"Thế nào? Không nỡ?" Trần Tuyền nhíu mày cười một tiếng.
"Không phải." Triệu Nhiễm Nhiễm phiền não nắm tóc, "Tôi và anh ấy chưa có thân đến mức này."
Trần Tuyền đã bắt đầu ăn rồi, hàm hàm hồ hồ nói, "Không thân mà sáng hay đêm người ta đều đến coi chừng, anh ta là một quân nhân, sao yêu đương thì
lại biến thành vệ sĩ rồi."
Thật ra thì cô cảm thấy rất xin lỗi Giang Tiềm, cả ngày hôm nay không hề nhớ đến người này, mặt lập tức nóng lên.
"Ơ, Triệu tiểu thư, sao lại đỏ mặt đây?"
"Không phải, tôi. . . . . ."
"Yên tâm đi, mặt trong mặt ngoài cũng không để anh ta mất, ngày hôm qua ở
phòng ăn tôi đã thấy anh ta, lúc nãy đi ra ngoài vừa hay nhìn thấy anh
ta ngồi ở khu nghỉ ngơi, liền đi qua hỏi có phải tìm cô hay không, tôi
nói Triệu Nhiễm Nhiễm đang đói bụng, anh ta liền nói giao cho anh ta,
tôi nói cô muốn ăn thịt dê nướng, anh ta liền nói xin yên tâm, tôi cản
cũng không cản được, chạy thực vui vẻ."
Trong lòng có chút mê mang, giống như sợi tơ mỏng buộc trong đó bị nhẹ nhàng siết lại.
Đột nhiên lại không muống ăn nữa, cầm một chuỗi thịt nướng rau hẹ lên, từng cọng rau hẹ màu xanh to bóng nối liền nhau phiếm ánh sáng bóng loáng,
làm người ta cảm thấy màu xanh bừng bừng, còn có người hàng năm luôn mặc trang phục màu ô-liu kia.
Triệu Nhiễm Nhiễm đi mua hai ly cà phê nóng, đứng ở khúc quanh hành lang. Ngôi sao sáng loáng bầu trời đêm cứ
như thủy tinh vỡ, trăng sáng treo cao, giống như ánh mắt của anh lúc
cười.
Lúm đồng tiền ở khóe môi cô bất giác càng ngày càng sâu,
đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự quan tâm chân chính từ người
đàn ông ngoại trừ ba và em trai, sự quan tâm của anh khiến người ta đau
xót.
Giang Tiềm ăn mì xong ngẩng đầu lên thấy Triệu Nhiễm Nhiễm,
cô đang nghiêng đầu cười với anh, rồi lại giống như không thấy anh, lúm
đồng tiền nho nhỏ xoay tròn, giống như bồ công anh rơi xuống.
Chuyện này. . . . Cô vợ nhỏ này muốn làm gì?
Giang Tiềm lung tung lau chùi miệng, khẩn trương đứng lên lộ ra nụ cười khúc khích quen thuộc, "Em. . . . Sao em đi ra?"
Cô đưa cà phê trên tay cho anh, ngồi