The Soda Pop
Việc Xấu Trong Nhà

Việc Xấu Trong Nhà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325582

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

t đầu, nghĩ đến đứa cháu trai sắp hai tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, trong lòng hơi chua xót.

“Không biết tại sao, Ngai Ngai sinh ra được hơn 4kg, là đứa bé cực kỳ

mập mạp. Không khóc cũng không ầm ĩ, là đứa bé ngoan, nhưng chỉ chưa

biết nói…”

“…” Lục Tư im lặng, thằng nhóc giống cha nó y đúc, ngốc bẩm sinh.

Bất quá, đáng yêu cực.

Mặt mày Lục Tư rạng rỡ, vươn tay muốn ôm Trần Ngai Ngai.

Ai ui, đứa cháu nhỏ đáng yêu của hắn. Đến đây,╭(╯3╰)╮ cái nào.

Trần Ngai Ngai thấy người lạ cũng chả sợ, bất quá lúc Lục Tư đưa tay, vô tình xoay mặt sang chỗ khác.

Dáng vẻ rất ghét bỏ.

Tay Lục Tư đưa ra, vẫn dừng giữa không trung.

Tâm tình hắn, hơi phức tạp.

Mặc kệ thế nào, cuối cùng, Trần Bắc Bắc phải chăm sóc người đàn ông tên Lục Chung kia.

Mặc dù Trần Cận Nam không muốn, song hết cách rồi.

Huống chi, nhà họ Lục đối với bọn họ cũng không xấu.

Trần Cận Nam vừa đến công trường chợt nghe mình được tăng lương, không

chỉ tăng lương còn tăng cấp, giờ là một người đứng đầu nho nhỏ.

Lúc mới bắt đầu Trần Cận Nam vẫn không rõ, đợi đến lúc người phụ trách

công trình vây quanh Lục Tư bước ra, cho dù hắn thật thà cũng hiểu.

Khi làm ở công trường, Trần Cận Nam đuổi theo Lục Tư.

“Lục tiên sinh, ý anh là sao?”

Lục Tư ngậm điếu thuốc, lại đưa cho Trần Cận Nam một điếu.

“Tôi nói rồi, chỉ là một cái nhấc tay.”

“Nhưng… chúng tôi… không có công lao gì… Câu đó không phải nói, gì mà công gì mà chịu ân huệ…”

“Là vô công bất thụ lộc.”

Lục Tư cười, vỗ vai Trần Cận Nam như hai anh em, cười như không cười hỏi một câu.

“Anh thật lòng thấy qua anh họ tôi chưa?”

Trần Cận Nam vẫn không hiểu ra sao, Lục Tư cũng chẳng miễn cưỡng…

Lấy một tấm hình trong điện thoại, đưa tới trước mặt Trần Cận Nam.

Trần Cận Nam cẩn thận xem một chút, đừng nói, dáng dấp kẻ có tiền này

nhìn không tệ. Tối qua, đầu người đó toàn máu, hắn lại sợ hãi không nhìn rõ, lúc này nhìn rõ ràng rồi, không tồi, như người trong TV bước ra.

“Nhìn ra không?” Mặc dù Lục Tư hơi nghi ngờ chỉ số thông minh của người

đàn ông thật thà này, song hiện tại vẫn ôm hy vọng hỏi một câu.

Quả nhiên, Trần Cận Nam thành thật lắc đầu.

Lục Tư thở dài một hơi, đối đãi với loại người thật thà này, anh chỉ có thể làm trực tiếp.

“Tôi đã liên hệ bệnh viện giỏi cho dì, tất cả tiền phẫu thuật viện phí chúng tôi sẽ gánh.”

“Lục tiên sinh, tôi, tôi không hiểu…” Từ nhỏ được Trần Như Ngọc giáo

dục, trên đời không có bữa ăn miễn phí. Lúc này ném xuống một món hời

lớn thế, rốt cuộc muốn bọn họ phải trả giá đắt bao nhiêu đây!

“Như vậy đi, Cận Nam, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.”

“Tôi có một ông anh họ, tên Lục Chung. Người này anh đã biết. Nhưng anh

không biết, trước đây anh họ tôi chẳng phải cái dạng này, ba năm trước,

vợ anh ấy bị kẻ thù bắt cóc, cuối cùng đẩy xuống biển, anh họ tôi tìm cô ấy ba năm ròng rã vẫn không tìm được. Sống không thấy người chết không

thấy xác, càng chả biết, thời gian đó cô ấy mang thai.”

Trần Cận Nam chớp chớp mắt, hình như hơi quen tai đấy.

Con bò to này, chọc mãi cứ bất động nhỉ.

Lục Tư dụi tắt điếu thuốc, nói thẳng.

“Trần Bắc Bắc là ba năm trước anh vớt từ biển lên, nếu tôi đoán không

lầm, lúc đó cô ấy mất trí nhớ, cho nên anh xem cô ấy như em gái mà chăm

sóc.”

Nói đến mức này, Trần Cận Nam cũng hiểu.

“Anh… anh nói Bắc Bắc là vợ anh họ anh?”

Lục Tư gật đầu.

“Đáng nhẽ không chắc, nhưng hôm nay thấy đứa bé kia tôi liền biết. Đứa bé đó, thực sự cùng đức hạnh với anh họ tôi!”

Trần Cận Nam vẫn chưa thể tiếp nhận, “Không thể… Tôi không thể vì một câu nói của anh, bèn…”

“Anh Trần…” Lục Tư vỗ vai hắn, “Chúng tôi rất cảm ơn anh đã cứu Lôi Lôi, tôi có thể nói anh họ tôi không phải người sau khi uống rượu sẽ mất lý

trí. Có lẽ giờ anh không thể tiếp nhận, vậy cũng chẳng sao, tôi chỉ hi

vọng anh có thể cho bọn họ ở chung, đến lúc đó, chân tướng chắc chắn sẽ

sáng tỏ.”

Sau khi Trần Cận Nam về, vẫn mất hồn mất vía.

Trần Như Ngọc giặt đồ xong bước ra, dưới chân Trần Cận Nam đã có tầng tàn thuốc.

“Cận Nam, có phải con có chuyện gì gạt mẹ không?”

Trần Cận Nam đúng là có chuyện gạt Trần Như Ngọc.

Ví dụ như Trần Bắc Bắc, không phải Trần Bội Bội.

Năm đó, vì cái chết của đứa con gái duy nhất, tinh thần Trần Như Ngọc gần như điên loạn, gặp ai cũng xem thành Trần Bội Bội.

Sau đó, Trần Cận Nam dẫn Trần Bắc Bắc về, dường như bà mất đi ký ức năm

đó, tinh thần chuyển biến tốt hẳn, hoàn toàn xem Trần Bắc Bắc là con gái mình.

Nhưng giờ, hắn phải nói sao với mẹ đây, Trần Bắc Bắc chẳng phải con gái

bà, cũng chẳng phải em gái nhà bọn họ, chồng người ta đã tìm tới cửa.

Thấy Trần Cận Nam không nói lời nào, Trần Như Ngọc lau tay, giống như vô tình nói: “Mẹ đã đi thăm Lục tiên sinh kia, dáng dấp điển trai thật,

giống như đúc người trong tranh.”

“Mẹ, mẹ đi chỗ kia chi vậy?”

“Mẹ đi xem người con gái mẹ cứu là ai? Hoặc là nói, mẹ đi xem con gái mẹ làm ai bị thương?”

“Mẹ…” Trần Cận Nam quá sợ hãi, “Mẹ… mẹ biết hết rồi.”

“Mẹ chỉ có chút không thấy rõ thôi, chứ trong lòng sáng như gương.” Trần Như Ngọc thở dài, ngồi xuống trước mặt Trần Cận Nam, “Cái nhìn đầu