Teya Salat
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 9.00/10/395 lượt.

vật lộn. Duy An dùng hết sức để tách các ngón tay anh ra khỏi cổ mình rồi chạy đi, sau đó bị anh túm được áo khoác.

“Kiều Ngự!”

“Tôi muốn giết cô…”

Đột nhiên có người gõ cửa.

Người nằm trên giường bị hơi rượu bốc lên, bắt đầu buồn ngủ và dần lỏng tay, nhưng tay anh vẫn túm chặt tay áo khoác của Duy An, cho tới khi nghiêng người đổ xuống. Áo khoác ngoài của Duy An bị anh túm xộc xệch, cô kinh hãi luống cuống vứt khăn mặt đi, không kịp chỉnh lại y phục của mình mà theo phản xạ chỉ muốn tránh xa anh.

Tiếng gõ cửa vang lên gấp gáp, liên tục không ngừng, cô ngẩn người rồi chợt bừng tỉnh chạy ra mở cửa, “Ai đấy…”

Cửa bị đẩy một cái, người đứng bên ngoài là Tống Thư Minh.

“Thầy?” Duy An kinh ngạc, đang định hỏi rại sao anh lại ở đây, thì đột nhiên thấy Tống Thư Minh đẩy đẩy gọng kính, giật lùi ra sau hai bước nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô chấn động mạnh.

“Em… không phải là…” Duy An hoàn toàn hoảng loạn, cuối cùng cô cũng nhớ nơi này là nơi nào, là phòng của khách sạn, trong phòng vọng ra tiếng đàn ông khóc ri ri và lẩm bẩm chửi rủa.

Mười một giờ đêm, cô bị Tống Thư Minh bắt gặp ở trong phòng khách sạn với một người đàn ông khác, thậm chí vì cuộc vật lộn vừa rồi mà quần áo cô xộc xệch, sắc mặt trắng bệch đứng trước anh với bộ dạng ấp a ấp úng.

Còn có thể giải thích thế nào đây?

Tống Thư Minh đứng ngoài cửa một lúc rất lâu không nói gì, mãi anh mới khẽ hỏi: “Người nằm bên trong là Kiều Ngự phải không?”

Duy An gần như cuống tới mức sắp khóc đến nơi, ra sức lắc đầu, “Không phải, em không phải với anh ấy… Thầy, thầy phải tin em, anh ấy uống say rồi, ngã bên vệ đường, em không thể nhìn anh ấy nằm đó cả đêm, em đành đưa anh ấy đến đây, em sắp đi rồi…”

Người đàn ông đứng trước mặt cô cũng đang ra sức lắc đầu ngăn những lời giải thích của cô lại, anh chỉ hỏi cô: “Có phải anh đã từng nói với em, tuyệt đối không được gặp lại Kiều Ngự nữa?”

“Vâng.” Duy An gật đầu thừa nhận.

“Em cũng biết cậu ta làm những gì với em?” Anh tiếp tục hỏi.

Duy An đi về phía anh, “Em biết.”

Tống Thư Minh đứng bất động, thấy cô đi đến trước mình thì giơ tay ra, sau đó giúp cô chỉnh lại áo khoác ngoài và cài lại cúc, suốt quá trình đó Duy An không kìm chế được cảm xúc mà cứ run lên bần bật, cô muốn ôm chầm lấy anh, nhưng Tống Thư Minh lại thở dài.

Tay cô cứng đờ giữa không trung.

Anh nhìn vào mắt cô, “Suốt buổi tối anh cứ lo lắng cho em mãi, hơn mười giờ mà em vẫn chưa về ký túc, anh gọi điện cho em, muốn đi đón em, kết quả di động của em lại do người khác nghe, người đó chẳng nói gì cả, chỉ bảo anh đến đây, nói em và người khác đi thuê phòng rồi. Dọc đường lái xe tới khách sạn anh vượt tất cả mọi đèn đỏ, sợ em bị người ta uy hiếp. Không ngờ em lại cùng Kiều Ngự đến nơi như thế này.” Tống Thư Minh cũng sắp không thể nói nổi nữa.

“Không phải! Em không biết di động bị rơi.” Cô sờ khắp túi trên túi dưới trên người mình, quả nhiên không tìm thấy di động. “Thật sự không phải như vậy, em không phải đi cùng anh ấy tới đây để… Anh ấy uống say, em không nỡ nhìn anh ấy nằm cả đêm bên vệ đường. Thầy phải tin em, em sao có thể làm những chuyện như thế.”

Lần đầu tiên, cô không chịu tin Tống Thư Minh, cô bỏ đi cùng Kiều Ngự trước mặt anh.

Lần thứ hai, cô đánh anh, một mình bỏ đi bặt vô âm tín.

Lần thứ ba, cô thậm chí còn để anh nhìn thấy cảnh tượng này.

Ngay bản thân Duy An cũng không sao tin được lời giải thích của mình, cô thật sự tuyệt vọng, run rẩy đứng đó, ánh đèn trong khách sạn năm sao thật sự ấm áp, nhưng cô lại thấy lạnh.

Tống Thư Minh nhìn cô, vẫn mỉm cười như trước đây, nhưng nụ cười của anh thật miễn cưỡng. Cuối cùng anh quay người định bỏ đi, Duy An đuổi theo ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Anh vỗ vỗ tay cô, “Anh không nghi ngờ em, anh chỉ cảm thấy, Annie, em thật sự cần thời gian để suy nghĩ, em phải nghĩ cho thông suốt, rốt cuộc cậu ta đã làm gì với em. Anh đã nói rất nhiều lần rồi, tránh xa Kiều Ngự, sự tổn thương mà anh ta gây ra cho em là không thể tưởng tượng nổi. Không phải anh không tin em, mà do em luôn nghi ngờ những gì anh nói.”

Anh buông tay cô bước về phía trước, không quay đầu thêm lần nào nữa.

Duy An loạng choạng, chầm chậm ngồi bệt xuống tấm thảm cao cấp trải trên hành lang.

Một giờ sáng, ký túc đã đóng cửa từ lâu.

Cô chạy trốn khỏi khách sạn, một mình chẳng có chỗ nào để đi, đành đi đi lại lại trước con đường lớn ngoài cổng trường, hôm nay thời tiết đẹp. Duy An ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sông Ngân.

Cũng có thể đúng là ai đó đang sáng tác một câu chuyện, và để những nhân vật tự vui tự buồn trong đó. Duy An luôn có cảm giác cuộc sống của mình giống như một giấc mơ, những ngày bình thảng vui vẻ trước kia luôn bị phá vỡ vào giờ khắc quan trọng nhất.

Chẳng qua người ta có ý tốt.

Nhưng cô hết lần này tới lần khác, đều phạm lỗi yếu mềm.

Lần này, Duy An chẳng có tư cách gì để cứu vãn mọi thứ, Tống Thư Minh luôn tâm niệm muốn bảo vệ cô, thứ mà anh cho cô không chỉ có tình yêu, nhưng cô lại để anh nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Duy An đột nhiên nghĩ tới di động của mình, nó bị ai nhặt được, và ai lại biết nơ