XtGem Forum catalog
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323892

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

nh Chí Ma đã thực hiện lời hứa mời hai cô gái ăn một bữa thịnh soạn, ba người vào cửa hàng thịt dê cạnh trường ăn uống tới tận tối mịt.

Hai cô gái đương nhiên không uống rượu, bản thân Trịnh Chí Ma cũng chẳng uống được là bao, nhưng anh ta luôn miệng bảo không muốn lãng phí, thế là uống tới mặt đỏ tía tai, loạng choạng được Cố Mộng Mộng đỡ ra ngoài, ba người vào quán cafe Vui vẻ ngồi trò chuyện đến mười giờ đêm.

Duy An cười cười kéo Cố Mộng Mộng, giục họ về: “Về muộn là ký túc đóng cửa đấy, đi thôi.”

Trịnh Chí Ma ngồi mãi mà không thấy đỡ say, nôn hai lần rồi vẫn choáng váng, Cố Mộng Mộng tức tới mức lôi hết đạo lý này tới đạo lý khác ra để “giáo dục” bạn trai. Nhưng Trịnh Chí Ma say thế này rồi còn nghe được gì nữa, chắc nghĩ Duy An đã quay về nên ai cũng thấy yên tâm, vậy là anh ta nhất định đòi cùng Duy An đi đến thư viện để đọc Shakespeare, thảo luận về vấn đề văn học phương Tây.

Duy An cứ bị anh ta lôi lôi kéo kéo, đành phải nhận lời cho anh ta yên tâm.

Cuối cùng hai cô dìu Trịnh Chí Ma quay về trường, ký túc nam nằm ở hướng ngược lại với ký túc nữ, Cố Mộng Mộng buồn bực, đẩy đẩy Duy An nói: “Cậu về trước đi, mình đưa anh ấy về là được.”

“Không sao, mình ở lại giúp cậu.”

Trịnh Chí Ma lại bắt đầu nổi hứng, nhất định đòi đến thư viện, Cố Mộng Mộng khóc mếu dở, đành bảo: “Cậu về trước đi, nếu không, nhìn thấy cậu là anh ấy lại đòi đến thư viện, mình đã bảo cậu cứ về đi mà.”

“Thôi được.”

Duy An đành cúi đầu đi về ký túc trước, suốt dọc đường đi cô ngắm nhìn khung cảnh sân trường đã cách xa một thời gian lòng thoải mái hơn nhiều, cô lén vòng ra phía sau quảng trường Vườn hoa, lặng lẽ đứng nhìn bức tượng thầy Hiệu trưởng một lúc.

Tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.

Bắt đầu từ ngày mai, cô phải quay lại cuộc sống bình yên của mình, cho dù giờ cô không nhìn rõ, cho dù cô có thể sẽ không đủ tư cách để học vẽ tiếp nữa. Nhưng cô quyết không từ bỏ, cô phải kiên trì, dù tương lai không thể vẽ tranh sơn dầu, nhưng cô vẫn làm được những công việc khác liên quan đến nghệ thuật.

Đã muộn, thư viện tối om.

Cô bước nhanh về ký túc, tiện thể đi đường vòng phía sau quảng trường Vườn hoa, vừa đi vừa nghĩ nơi đây đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, cô bị Trình An Ni đánh, một mình ngã dúi dụi rồi bị họ phát hiện, còn cả…

Chuyện cứ trùng hợp tới mức khiến người ta khó tin.

Duy An như đá phải thứ gì đó, cô giật mình khựng lại, nhờ ánh đèn đường cô nhìn xuống, bóng đen nằm cuộn tròn dưới đất.

Cô giật lùi về phía sau hai bước giữ kính nhìn rõ hơn, cuối cùng thấy đó là một người, chắc ngã từ trên chiếc ghế dài bên cạnh xuống.

Muộn thế này rồi, con đường nhỏ này vừa lạnh lẽo vừa vắng vẻ, không còn ai khác ngoài cô.

“Này? Bạn ơi?” Duy An ngồi xổm xuống, không biết người này bị làm sao, bị cô đá phải một cái như thế mà vẫn không động đậy, cô hơi sợ, lại lo người ta đột ngột phát bệnh rồi ngất xỉu, vậy là giơ tay định đỡ người đó dậy.

Vừa chạm vào, người đó đột nhiên quay mặt qua, Duy An buông phắt tay, vô thức đứng bật dậy.

Là… là Kiều Ngự?

“Anh… anh…” Cô thậm chí không biết nên nói gì, thấy Kiều Ngự mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn quanh, sau đó buồn bực chửi câu gì đó, rồi tiếp tục nằm xuống bên chiếc ghế bất động.

Người anh đầy mùi rượu.

Nhất định anh đã uống rất nhiều, nếu không một người như Kiều Ngự sao có thể ngã khuỵu ở bên con đường vắng vẻ thế này?

Duy An đi vòng qua anh, cúi đầu định bước cho nhanh, nhưng cô không thể khống chế được đôi tay đang run dữ dội của mình, cô không cách nào đối diện, còn người nằm dưới đất bỗng nhiên phá lên cười không ngớt.

Anh say tới mất hết ý thức, cảm nhận được có ai đó vừa đi ngang qua mình, giơ tay kéo chân Duy An lại, cô không đi được cũng không dám đá tay anh ra, “Anh buông ra… Kiều Ngự?”

“Mẹ kiếp, tôi phải giết cô! Dựa vào cái gì mà cô tự ý quyết định, cô hại cô ấy tôi sẽ lấy mạng cô! Ha ha ha… Nếu không phải vì bố tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng cô…”

Kiều Ngự cứ như một người điên cứ túm chặt chân Duy An muốn vịn vào để đứng dậy, kết quả loạng choạng suýt ngã nhào, Duy An thực sự không chịu nổi nữa, cuối cùng cô giơ tay đỡ anh.

Chàng trai hiện giờ đang say như một người chết gầy đi rất nhiều, Duy An không nỡ, cô nhận thấy rõ ràng Kiều Ngự như vừa bị người ta kéo ra từ đống bùn lầy, khắp người lấm lem, cũng không biết lăn lộn bên đường này bao lâu rồi, lòng cô buồn bực khó chịu vô cùng.

Anh là một chàng hoàng tử luôn sống xa hoa, là chàng hoàng tử được mọi người ca tụng trong truyền thuyết. Nhưng giờ anh người không giống ma cũng không, chỉ là một kẻ nhếch nhác say khướt nằm bên đường.

Duy An không đỡ nổi anh, đành để anh ngồi xuống ghế, sau đó quay người định bỏ đi, nhưng Kiều Ngự vô thức túm chặt cô không buông, ra sức nắm chặt tay cô như muốn trút giận. Duy An hơi cuống, giơ tay đánh vào tay anh một cái.

Kiều Ngự chỉ hừ một tiếng rồi tiếp tục cười, cười mà như khóc, giọng khản đặc: “Cô ác thật đấy, cô ấy nợ gì cô chứ, tại sao nhất định phải hại cô ấy! Tôi chỉ là… chỉ là muốn dọa cô ấy một chút thôi, tôi giận vì cô ấy đi với người đàn ông kia, giờ cô ấy chắc hận tô